
nhiêu lâu mới được... anh lỗ vốn to rồi..."
Jack mỉm cười, một tay chống xuống để khỏi đè lên người cô, tay kia vuốt ve vạt tóc trước trán Lục Kiều Kiều, trán cô hơi ẩm, những lọn tóc dính bết vào làn da: "Ba tháng trước anh cũng cảm thấy như thế, nhưng sau này anh phát hiện... thực ra anh không thể có được em, thứ anh có chỉ là quyền được trao đi..."
Lục Kiều Kiều chầm chậm cởi y phục trên người Jack, sau đó từ từ trượt tay vào bên trong lần áo, ú ớ nói: "Vậy thì... anh trao đi đi..."
Động tác nhẹ nhàng chậm chạp của Jack khiến Lục Kiều Kiều đắm chìm trong cảm giác an toàn và ấm áp, khoái cảm dâng trào hết đợt này đến đợt khác lại làm cô không kìm được mà mở mắt ra, nhìn người đàn ông trong đầu chứa một thứ tư tưởng hoàn toàn xa lạ như đến từ một thế giới khác, nhưng lại sẵn sàng đi theo mình không cần bất cứ lý do gì ấy, lòng Lục Kiều Kiều chợt dấy lên một khao khát chưa từng có, cô đột nhiên ôm chặt thân thể Jack, ngừng lại, hổn hển hỏi anh: "Đàn ông ở nước các anh có lấy phụ nữ không còn trong trắng không?"
Jack bị cú dừng đột ngột của cô làm cho đỏ bừng cả mặt, mở miệng trả lời theo phản xạ: "Đương nhiên rồi..."
"Hộc... hộc... người đã kết hôn thì sao?"
"Có chứ... chỉ cần hai người yêu nhau... đương nhiên là có... hộc..."
Jack vẫn đang dồn sức ưỡn người lên, Lục Kiều Kiều không làm được, phát ra tiếng rên rỉ: "Ưm... người đã có con... có con rồi thì có muốn không..."
Jack cắn nhẹ vào tai Lục Kiều Kiều, ú ớ trả lời: "Yêu một người... tức là yêu tất cả những gì của người ấy... kể cả đứa trẻ nữa..."
Lục Kiều Kiều ngoảnh đầu đi, rồi xoay lại cắn vào tai Jack thì thầm: "Em đã kết hôn ở quê... có một đứa con..."
Jack ôm cô chặt hơn, cố nhịn cảm giác sướng khoái ở tai, hít sâu vào một hơi khí lạnh: "Anh cần em... đứa trẻ lớn chừng nào rồi... a... mau dẫn nó đi gặp anh... anh làm bố nó, dẫn nó đi Mỹ chơi..."
Nói xong, anh vòng tay ôm qua lưng Lục Kiều Kiều, nâng cái cổ nhỏ xinh của cô lên, hôn sâu vào miệng cô...
Lục Kiều Kiều đắp chăn bông, nằm phục trên người Jack. Cô phát hiện thì ra dùng đàn ông làm nệm nằm rất dễ chịu, có điều, chỉ nằm trên loại đàn ông lồng ngực rộng như Jack mới có cảm giác như nằm trên giường.
Đầu óc cô mơ màng, nhắm mắt lại mà lại không nỡ ngủ, cô đang dùng chút tỉnh táo còn sót lại, kết hợp với từng tấc da thịt trên thân thể để cảm nhận thứ cảm giác không thể hình dung pha trộn giữa quyến luyến và không sợ hãi tất thảy ấy, đoạn lẩm bẩm hỏi Jack: "Anh còn nhớ lúc nãy em nói gì không?"
"Em nói em đã kết hôn, có con..." Bàn tay Jack không ngừng chầm chậm vuốt ve tấm lưng cô.
"Anh... có nhớ anh nói gì không?"
"Anh nói mình thành hôn, cùng nuôi con... Lục Kiều Kiều, anh thích trẻ con..."
"Anh cũng thích cả chó nữa... em thấy anh rất thích con Đại Hoa Bối."
Jack thấp giọng ậm ừ một tiếng, nhớ đến con Đại Hoa Bối từng cứu mình một mạng, lại cũng từng chuốc họa cho cả bọn khẽ bật cười thành tiếng.
Lục Kiều Kiều áp mặt vào ngực Jack, gác tay lên vai anh nói:
"Em gạt anh đấy... em không có con..."
"Cũng được... chỉ cần có em là được..."
"Biết anh muốn lấy em... em vui lắm, cám ơn anh..."
Jack nghe thấy cô nói vậy thì lấy làm lạ hỏi: "Em là phong thủy sư, không phải còn biết xem bói nữa sao? Em có thể bói xem anh có muốn lấy em không mà?"
Lục Kiều Kiều chống người nhổm lên khỏi lồng ngực Jack, yếu ớt bò tới trước mặt anh, mệt mỏi nhìn Jack rồi mỉm cười gục xuống vai anh, chầm chậm thì thầm vào tai:
"Lòng người khó đoán... em có thể tính ra mình thành thân vào lúc nào, cũng có thể bói ra chồng em là người như thế nào, vóc dáng ra sao... nhưng em không bói ra được người đó là ai..."
"Nhất định là anh rồi."
"Ưm..." Lục Kiều Kiều dựa vào vai anh nhoẻn cười gật gật đầu, từ lần đầu tiên gặp Jack, cô đã nhìn ra được người đàn ông này không biết gạt người, trực giác còn mách bảo cô rằng, anh ta sẽ không gạt cô.
"Nếu như..." Lục Kiều Kiều không nói tiếp, chỉ ôm chặt lấy cổ Jack.
"Nếu như gì?"
"Nếu như ngày mai chúng ta sẽ chết... hôm nay chúng ta thành hôn nhé..."
"Ngày mai chúng ta sẽ chết à?"
"Anh có sợ không?"
"Ở bên em, anh không sợ..."
Lục Kiều Kiều chậm rãi di ngón tay trên mặt Jack, nhẹ giọng nói: "Thứ mà phủ Quốc sư muốn là Long Quyết chứ không phải anh, anh bỏ đi... thì sẽ không chết, nhưng nếu anh không đi... họ có đủ năng lực phá hoại bát tự của con người ta, nghịch thiên sát nhân, Su sê của anh cũng không phù hộ được anh đâu."
Jack vươn tay ra nắm tay Lục Kiều Kiều áp lên ngực mình, nghiêng mặt cọ cọ vào vạt tóc mai ẩm ướt của cô, đoạn nói: "Em phiền phức thật... anh muốn đi thì đã đi lâu rồi, nếu có thể cùng chết với em, nhất định là sự an bài tốt nhất mà Thượng đế dành cho anh, chúng ta cứ thế đi..."
Jack nói dứt lời liền trở mình bước xuống giường, sau khi đắp chăn cho Lục Kiều Kiều lại chạy đi rửa mặt mặc quần áo. Anh sửa soạn xong xuôi rồi mới đi tới bên giường, hai tay nâng tay Lục Kiều Kiều lên, quỳ một chân trước mặt cô. Hành động này làm Lục Kiều Kiều giật nẩy mình tỉnh hẳn ngủ, ngồi bật dậy.
Jack dịu dàng mỉm cười, đỡ cô vào trong chăn, sau đó