
dã điếm, lại để An Long Nhi không cần phải ngủ dẫn theo Đại Hoa Bối phụ trách canh đêm.
Đêm hôm ấy, bốn người dừng chân ở một khách điếm vắng trong ngôi làng nhỏ, cả bọn ngồi quây quần dưới ánh đèn mờ mịt, đang chuẩn bị ăn cơm, Jack lấy trong chiếc rương da của mình một bình rượu bằng sắt hình bầu dục mặt ngoài bọc da, rót cho mỗi người một chén.
Lục Kiều Kiều lâu lắm chưa uống rượu Tây của Jack, hiếm khi nào anh chàng lại rộng rãi như hôm nay, cô vừa cầm lên định uống thì Jack đã vội vàng ngăn lại, đoạn nói với cả bọn: "Trước khi ăn, xin mọi người hãy cùng tôi cầu nguyện, khi tôi nói đến câu Amen cuối cùng, mọi người cùng nhắc lại theo nhé."
Lục Kiều Kiều hỏi: "Tại sao phải cầu nguyện? Đồ ăn nguội hết cả rồi..."
Jack nói: "Nhanh lắm mà, cầu nguyện trước rồi ăn sau... nào, chắp hai tay vào giống như tôi đây này, cúi đầu xuống."
Lục Kiều Kiều học theo Jack, mười ngón tay đan vào nhau thành nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ: "Đây là Ngoại phược ấn trong Cửu Tự ấn đấy, anh cũng biết cơ à!"
"Đừng nói mà!" Jack nghiêm trang nạt Lục Kiều Kiều: "Cảm tạ Chúa giáng sinh xuống đời chuộc tội thay chúng con, cảm tạ Chúa đã ban cho sinh mạng để con đến nước Trung Quốc xa xôi này, cảm tạ Chúa để con tìm thấy người con yêu nhất, chúng con là những kẻ hầu hèn mọn của Người, chúng con tin vào sự nhân từ và vạn năng của Người, cầu Chúa Giê-su ban cho chúng con trí tuệ và lòng dũng cảm, để chúng con không phải nghi hoặc trước sự dò xét; không bị sợ hãi trước hiểm nguy, để chúng con được Người chỉ dẫn chiến thắng tất thảy, để chúng con có thể vui vẻ khỏe mạnh, để con có thể vĩnh viễn ở bên Kiều Kiều, Amen."
Cả bọn đồng thanh nói theo: "Amen."
Sau khi mấy người nói xong, Jack liền dẫn đầu giơ ly rượu lên nói: "Chúc mọi người lễ Giáng sinh vui vẻ!"
Mặc dù mấy người bọn Lục Kiều Kiều không biết Giáng sinh là lễ gì, nhưng cứ có rượu uống là tốt, huống hồ còn là rượu vodka xưa nay chưa từng nếm, sau khi cụng chén, ai nấy đều làm một hơi, ho sặc sụa rồi mặt đỏ bừng bừng ngồi xuống ăn cơm.
Lục Kiều Kiều hỏi: "Vừa nãy anh nói cái gì mà a với chẳng men thế!"
"Amen... nghĩa là hy vọng có thể như vậy, mong là được như thế." Jack giải thích, nhưng không gắp thức ăn cho vào miệng, mà đi ra chỗ rương hành lý lấy ba cái hộp bọc trong vải hoa, đưa cho Lục Kiều Kiều, An Long Nhi và Tôn Tồn Chân mỗi người một cái.
Lục Kiều Kiều rất thông minh, cô nói: "À, tôi biết rồi, cầu nguyện là chú ngữ của Tây Dương các anh, Amen chính là câu Cấp cấp như luật lệnh mà chúng tôi hay nói, thế còn đây là cái gì?"
Jack ngồi xuống bàn, nói: "Cầu nguyện không phải chú ngữ, mà là trò chuyện với Thiên Chúa, đây là quà Giáng sinh tôi tặng cho mọi người, trong lễ Giáng sinh, người nào cũng nhận được quà."
Lục Kiều Kiều vừa nghe thấy có quà liền hớn hở: "Mấy ngày trước mới vừa Đông chí, thì ra hôm nay chính là lễ Giáng sinh của người Tây các anh đấy à, có quà thì tốt quá, tôi tưởng chỉ có Tết mới được quà thôi chứ?" Cô vừa mở cái hộp ra vừa nói: "Cả cái gói to tướng này là gì đây? A... khăn choàng lông cừu mềm quá! Dễ chịu quá dễ chịu quá..."
Lục Kiều Kiều vui vẻ áp mặt vào tấm khăn lăn qua lăn lại, Jack thấy vậy thì sung sướng vô cùng, anh nói: "Thời tiết càng lúc càng lạnh, chiếc khăn choàng lông cừu của Đức này rốt cuộc cũng có thể dùng được rồi, lần trước đốt xe ngựa tôi còn không nỡ vứt đi... tiếc là trong xe bị cháy rất nhiều thứ, bằng không tôi sẽ có quà hay hơn cho Long Nhi và Tôn Tồn Chân, à, hai người mở ra xem có thích hay không?"
An Long Nhi mở hộp ra, thấy một con dao găm vỏ da, liền rút ra xem xét kỹ lưỡng, thấy lưỡi dao ánh lên hàn quang, sống dao khắc một hàng chữ Tây. Nó ngạc nhiên thốt lên: "Con dao nhỏ này đẹp thật, sắc lắm phải không anh Jack?"
Jack đáp: "Đây là dao găm do Thụy Sĩ sản xuất, tốt nhất thế giới đấy."
An Long Nhi nghe nói vậy lại càng thích thú, cứ cầm trên tay ngắm nghía không nỡ rời, luôn miệng cảm ơn.
Tôn Tồn Chân mở hộp ra, lại thấy bên trong có một cái hộp nhỏ bằng bạc khắc hình chim ưng tung cánh hết sức tinh xảo, bên ngoài hộp còn có một bánh răng nhỏ, y nghi hoặc cầm lên xem xét, sau đó mở nắp hộp, trông thấy bên trong có rất nhiều chi tiết, nhưng không hiểu dùng để làm gì.
Jack thấy y không hiểu, liền vươn tay cầm lấy, "tách" một tiếng bật nắp ra, ngón tay vẩy nhẹ, ngọn lửa lập tức nảy lên, thì ra là một chiếc bật lửa bằng bạc.
Lục Kiều Kiều vừa trông thấy bật lửa, lập tức sấn tới xem: "Cái này hay thế..."
Tôn Tồn Chân nhận lại chiếc bật lửa, cũng "tách" một tiếng, bật ra ngọn lửa, thích thú đến độ bật ra tiếng cười ha hả từ sau tấm màn đen che mặt, còn nói cảm ơn Jack.
Lục Kiều Kiều thấy vậy bèn ỉu xìu, cô muốn đổi quà với Tôn Tồn Chân, nhưng Jack ngăn lại nói: "Em biết dùng ngón tay châm lửa, y không biết, với lại bật lửa là đồ dùng của đàn ông, con gái không dùng..."
Lục Kiều Kiều xịu mặt bảo Jack: "Ứ... tôi cũng muốn bật lửa nữa mà..."
Tôn Tồn Chân liền đưa ngay bật lửa ra cho Lục Kiều Kiều, Jack vội vàng nói: "Vẫn còn một chiếc, không phải tranh giành, vẫn còn một chiếc bật lửa nữa