XtGem Forum catalog
Trảm Long

Trảm Long

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323131

Bình chọn: 8.00/10/313 lượt.

c mang sách về Quảng Châu, tìm Lan tỷ, bà chủ của thuyền hoa Thiên Đức, giấu Long Quyết trong thuyền đợi cô và Jack quay về. Nếu gặp phải nguy hiểm, thực sự không có cách bảo vệ Long Quyết, thì thà rằng tiêu hủy nó đi chứ không thể để lọt vào tay kẻ khác.

Khi họ xuống xe chia ngựa và hành lý, Tôn Tồn Chân đột nhiên nhảy mấy bước lên ngọn một cây cao, nhìn về phía sau, từ xa thấy một đoàn người ngựa đang lao về phía họ.

Lục Kiều Kiều vội kéo An Long Nhi lại bên cạnh, ghé tai nói cho nó biết khẩu quyết để lấy được Long Quyết, sau đó bảo nó và Tôn Tồn Chân: "Tôi và Jack sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, hai người lập tức xuất phát đến phủ Thiên Sư, nhanh lên!"

Jack gọi Đại Hoa Bối đến bên cạnh, ngồi xuống đưa hai tay nâng đầu nó chà mạnh mấy cái, Đại Hoa Bối vui vẻ lè lưỡi liếm tay và mặt anh, đuôi không ngừng ngoáy tít. Jack lại ôm đầu nó, nói nhỏ vào tai nó mấy lời gì đó, đoạn dặn dò An Long Nhi: "Long Nhi, cố gắng mang theo Đại Hoa Bối, đừng vứt nó lại nhé."

An Long Nhi gật gật đầu: "Biết rồi, em còn, Đại Hoa Bối sẽ còn." Nói xong, nó liền ôm Đại Hoa Bối bỏ vào cái giỏ trên lưng ngựa, cùng mọi người tiếp tục chạy về phía Đông Nam.

Không biết do ngựa của họ bôn ba đường dài mệt mỏi, thể lực cạn dần hay do ngựa của đám truy binh phía sau khỏe mạnh vượt trội, bốn người cảm thấy không sao kéo dãn được khoảng cách, ngược lại càng lúc càng bị đuổi sát hơn. Họ chạy được chừng nửa canh giờ trên con đường núi duy nhất, đám truy binh phía sau đã gần đến mức ngoảnh đầu lại có thể lờ mờ trông thấy, phía trước xuất hiện một thị trấn nhỏ, tấm biển nhỏ tả tơi phía trước thị trấn đề hai chữ "Thượng Thanh", xem ra đây chính là trấn Thượng Thanh, phủ Thiên Sư nằm ở nơi này.

An Long Nhi đang định quất ngựa phóng vào, Lục Kiều Kiều đã gọi giật lại: "Đợi đã, chạy với bọn cô một lát nữa, qua rặng núi phía trước, đến chỗ bọn truy binh phía sau không nhìn thấy hãy quay đầu lại, vào trấn từ phía sau!"

An Long Nhi nghe thấy có lý, mình có thể nhìn thấy truy binh, đối phương cũng có thể trông thấy mình, giờ vào trấn ở đây, sẽ bị bọn chúng chia ra truy kích, vì vậy liền đi theo Lục Kiều Kiều tới chỗ mỏm núi phía trước. Lục Kiều Kiều quay đầu lại không thấy bóng kẻ địch đuổi theo, liền giơ roi ngựa chỉ vào sườn núi, An Long Nhi và Tôn Tồn Chân lập tức kéo ngựa xoay đầu chạy lên núi.

An Long Nhi không biết lần này chia tay phải bao lâu sau mới có thể gặp lại Lục Kiều Kiều, ngồi trên lưng ngựa phóng như bay mà vẫn quay đầu lại liếc nhìn lần nữa, nhưng không thấy cái bóng màụ xanh quen thuộc, mà chỉ thấy một mảng hồng tím rực rỡ như hoa đào, tôn lên một gương mặt xinh đẹp.

Lục Kiều Kiều và Jack lao như bay rời xa họ, An Long Nhi trông thấy Lục Kiều Kiều đang ngoảnh đầu lại vẫy tay với nó, lòng chợt chua chát, quay đầu lại quất mạnh roi vào con ngựa bên dưới, vượt qua mỏm núi để tới phía sau trấn Thượng Thanh. Đám truy binh đằng sau không phát hiện ra An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đã lẳng lặng chuyển hướng lên núi, lao vọt qua phía dưới.

An Long Nhi trông thấy rõ ràng, đội binh mã này mặc quân phục của Lục doanh, ở giữa cũng có một số người mặc thường phục. Đội ngũ của họ rất dài, vừa nhìn đã thấy đến năm sáu chục người, lúc đại đội người ngựa phóng qua, tiếng vó ngựa như có khí thế giẫm nát cả cõi lòng, chấn toang gan phổi người ta. Đối mặt với đám binh mã ùn ùn như nước triều ấy, trong lòng An Long Nhi chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Lục Kiều Kiều quay đầu lại thấy An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đã lên núi, liền vung roi thúc ngựa chạy về phía trước, cô hét lên hỏi Jack: "Anh nói gì với Đại Hoa Bối thế?"

Jack cũng lớn tiếng trả lời: "Anh bảo Đại Hoa Bối phải sống cho tốt, học theo anh mà tìm một con chó cái... ha ha ha..."

Lục Kiều Kiều vung roi quất về phía Jack quát lên: "Đánh chết anh bây giờ, sau này em kiếm một con chó cái về cho ngủ với anh."

Jack vừa tránh cú quất roi vừa cười, Lục Kiều Kiều tranh thủ bỏ một quả ô mai vào miệng, đoạn quay đầu nhìn truy binh đằng sau, rồi hỏi Jack: "Anh chuẩn bị bao nhiêu viên đạn?"

"Sau khi đốt xe ngựa thì cũng không còn mấy thuốc súng nữa, ở đây anh chỉ có hơn ba mươi viên, còn em?"

"Em có hơn hai mươi viên, phía sau chắc có đến mấy chục người cơ đấy, tính sao bây giờ?!"

Jack cũng quay đầu lại nhìn, truy binh đã đuổi gần đến mức có thể nhìn thấy thân hình, anh nói: "Nếu đi qua chỗ nào địa hình tốt, chúng ta dừng lại, chủ động tấn công, như vậy bắn chính xác hơn."

"Được!"

Ngay sau đó, phía trước xuất hiện một dốc núi, dưới chân dốc có một chiếc cổng cũ kỹ, bên trên đề bốn chữ lớn Đại Thượng Thanh Cung, họ thúc ngựa đi qua cổng, lại thấy một dãy bậc đá dài dẫn lên núi, Jack nói: "Đánh ở đây thôi, chúng ta lên trước đi."

Đi hết dãy bậc đá lên ngọn núi nhỏ, họ trông thấy một đạo quán đã xập xệ đổ nát, nhìn lối đi rộng rãi bên đường có thể nhận ra năm xưa nơi này từng hưng vượng nhường nào. Mặt đất phía trước lối đi dựng một tấm bia đá lớn đã gãy đôi, bên dưới có bốn chữ "Võ quan xuống ngựa". Đi tiếp qua một hành lang hai bên là tường cao đổ nát, đằng xa có một đại điện không còn biển b