Trảm Long

Trảm Long

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323795

Bình chọn: 7.00/10/379 lượt.

ỗi kiếm ta đều nhằm lúc ngươi hít vào, vì vậy chắc ngươi đã bị chém cho thở không ra hơi, cảm thấy tim đập loạn nhịp..."

An Long Nhi giờ đã hiểu được cảm giác sợ hãi không dưng trỗi lên trong lòng mình ấy là từ đâu ra, đó là nỗi sợ do hơi thở và tiết tấu của cơ thể bị nhiễu loạn, nỗi sợ khi cơ thể đột nhiên không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa; mỗi khi Hotta chém ra một kiếm, lòng tự tin của An Long Nhi đối với việc điều khiển cơ thể mình lại giảm đi một phần, sau mười mấy kiếm, nó đã rơi vào trạng thái hoang mang, không thể khống chế được nữa.

An Long Nhi lẩm bẩm hỏi: "Thiếu chủ Hotta sử dụng Liên hoàn trảm?"

Miyabe Ryokura nói: "Không, Liên hoàn trảm chỉ là chiêu thức mà cậu nhìn thấy. Thực ra thiếu chủ Hotta dùng tâm của cậu ấy để trảm vào tâm của cậu, đây là... Hô hấp trảm."

"Dùng tâm chém vào hơi thở của tôi, chém xuống vào lúc tâm trí tôi yếu ớt nhất..."

An Long Nhi nhất thời không thể tiếp nhận và lý giải một loại lý luận võ thuật không liên quan gì đến chiêu thức như vậy, đầu óc nó đột nhiên nảy ra vô số vấn đề và đáp án, những ý nghĩ xoay chuyển cực nhanh trong đầu không ngừng bành trướng, càng khỏi nói đến chuyện dung hợp được những tâm pháp và chiêu thức này lại với nhau.

Miyabe Ryokura vỗ vỗ lên vai An Long Nhi nói: "Cậu trở về nghĩ cho thật kỹ xem, ngày mai quay lại luyện tập tiếp. Tốc độ và phản ứng của cậu đều rất tốt, cũng có cơ sở võ công Trung Quốc, cậu không nhất thiết phải học chiêu thức võ thuật Nhật Bản, nhưng tâm pháp kiếm thuật cũng sẽ khiến võ công của cậu tăng trưởng thêm một bậc."

Những lý luận võ thuật vừa tiếp nhận này hoàn toàn nằm ngoài tầm tưởng tượng của An Long Nhi, nó thực sự cần thời gian để tiêu hóa chúng, nên cũng học theo Hotta Masatomo khom người với Miyabe Ryokura: "Vâng, Miyabe tiên sinh." Đoạn, nó đưa mắt nhìn sang đối thủ cùng luyện tập trong tương lai của mình, cùng cười phá lên.

Mấy ngày sau đó, An Long Nhi đều theo Hotta Masatomo, Miyabe Ryokura lên núi gánh củi, sau khi kiếm đủ củi, nó liền học kiếm thuật với Miyabe Ryokura, luyện tập các chiêu thức mới học được với Hotta Masatomo.

Đến tối, nó vẫn duy trì việc tu luyện công phu nữ đan, nhưng cũng đã thử tìm cách lĩnh ngộ ý nghĩa của Kiếm thiền nhất tâm.

Vì luôn ở trong trạng thái luyện công kéo dài, buổi tối khi mọi người đi ngủ, lại chính là lúc nó bắt đầu tu luyện, khi nó hoàn tất việc luyện công, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Khi ấy, nó sẽ thắp đèn đọc sách phong thủy.

Tối hôm ấy, như thường lệ khoảng nửa đêm về sáng là lúc An Long Nhi đọc sách, nó nghe thấy Đại Hoa Bối bên phòng Lục Kiều Kiều sủa lên mấy tiếng, sau đó lại nghe tiếng Lục Kiều Kiều vỗ đầu con chó, tiếp sau đó, bên ngoài có người đẩy cửa đi lại. An Long Nhi đưa mắt nhìn Jack, thấy anh chàng ngủ say như con lợn chết, đừng nói tiếng chó sủa, dẫu sấm sét giáng xuống chắc cũng chẳng dậy nổi. Nó đi ra cửa, thấy An Thanh Nguyên và Hotta Masayoshi đang ở ngoài hành lang, chuẩn bị đi đâu đó.

An Thanh Nguyên thấy An Long Nhi, lập tức giơ ngón tay đặt lên miệng, khẽ "suỵt" một tiếng, đoạn tới bên cạnh nó, thì thầm hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"

"Cháu đang đọc sách."

"Lên đỉnh núi uống rượu không?"

An Long Nhi đọc sách cũng hơi chán, nghe người khác rủ nửa đêm lên núi chơi đương nhiên rất mừng, càng làm nó bất ngờ hơn nữa là, người lúc nào cũng có khí độ của bậc đại ca như Thanh Nguyên lại có lúc nghịch ngợm lén lút trốn ra ngoài uống rượu, sự tương phản này mới thực sự khiến An Long Nhi không thể từ chối.

Nó gật gật đầu, về phòng cất sách, tắt đèn rồi cùng An Thanh Nguyên, Hotta Masayoshi trèo tường ra khỏi chùa Tịnh Cư.

Ba người nhanh nhẹn băng qua khu rừng độ cuối thu lên đỉnh núi, làm lay động bóng cây dưới ánh trăng. Gió núi thổi qua, khắp núi rừng đều là tiếng rì rào trầm thấp như sóng vỗ của những tán lá rừng.

Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên ở đây nên quen đường, cũng có thể do trong mình ẩn chứa công phu hơn người, An Thanh Nguyên luôn đi trước dẫn đầu, An Long Nhi bám sát phía sau, Hotta Masayoshi đi sau cùng phải cố gắng mới theo kịp hai người.

Trên tay An Thanh Nguyên và Hotta Masayoshi đều xách một cái giỏ tre, nhưng trông An Thanh Nguyên rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, anh ta không chỉ nhanh, mà bước chân cũng rất nhẹ. Gặp những chỗ khe rãnh, An Long Nhi chỉ thấy anh ta cầm giỏ tung mình nhẹ nhàng nhảy qua, quay đầu lại nhìn Hotta Masayoshi thì không được thoải mái thong dong như thế, mà chỉ có thể vừa nhảy vừa bò chật vật leo qua.

Không lâu sau, ba người đã lên đến đỉnh núi Thanh Nguyên, cả bọn đặt giỏ tre trên tay xuống, xắn ống tay áo lặng lẽ nhìn vầng nguyệt đang chìm dần về phía trời Tây.

Đã sắp tới ngày rằm, trăng mỗi ngày một tròn thêm, dù đã ngả Tây nhưng vẫn sáng vằng vặc.

Dưới ánh trăng là trăm nghìn nếp nhà của phủ Cát An, dòng Cán Giang rộng lớn chầm chậm chảy qua phía trước phủ, chính giữa dòng sông là hòn cô đảo nổi tiếng

Bạch Lộ Châu. Giữa núi Thanh Nguyên và dòng Cán Giang, là một khoảng đồng bằng mênh mông.

"Thiên hạ... thiên hạ thật làm người ta mê đắm..." Hotta Masayoshi cảm khái từ tận đáy lòng.

An


Polaroid