
ghĩ nếu mỗi ngày cậu có thể cùng luyện kiếm với thiếu chủ Hotta, trong thời gian ngắn, kiếm thuật của cậu nhất định sẽ nâng cao đáng kể đấy."
"Chà! Vậy thì tốt quá, đa tạ sư phụ, đa tạ thiếu chủ Hotta!" An Long Nhi không ngờ Miyabe Ryokura lại sảng khoái như vậy, mừng rỡ ra mặt dập đầu với Miyabe Ryokura.
Miyabe Ryokura cười ha hả nói: "Không cần gọi tôi là sư phụ đâu, tôi cũng muốn thiếu chủ Hotta có người bạn luyện kiếm chung mà, chuyện này đối với cậu ấy là cơ hội học tập rất tốt, cậu cứ gọi tôi là tiên sinh là được rồi, tiên sinh chẳng phải cũng có ý nghĩa là thầy giáo sao?"
An Long Nhi mừng rỡ nói: "Vâng, tiên sinh... cháu muốn thỉnh giáo một chút, vừa nãy cháu có chỗ nào không ổn vậy? Có phải chiêu thức của cháu không bằng kiếm pháp của thiếu chủ Hotta? Hay là cháu không đủ nhanh, lực không đủ mạnh?"
Miyabe Ryokura nheo nheo mắt cười, nhìn Hotta Masatomo nói: "Thiếu chủ Hotta, cậu có thể nói ra cách nghĩ của mình không?"
Hotta Masatomo nãy giờ vẫn ngồi dưới đất, nó quay sang "vâng" một tiếng với Miyabe Ryokura, sau đó xoay người lại nhìn An Long Nhi nói: "Từ khi hiệp đấu đầu tiên còn chưa bắt đầu, Long Nhi đã thua rồi..."
An Long Nhi kinh ngạc đến nỗi quên cả cảm giác đau đớn trên lưng, tò mò trợn to mắt lên đợi Hotta Masatomo nói tiếp.
"Nguyên nhân là thế này, nơi chúng ta luyện tập là một triền dốc, trước khi bắt đầu, ta đã bước lên chỗ dốc cao, lại chiếm vị trí xoay lưng về phía mặt trời, nhưng ngươi vẫn không hề phát giác ra, vì vậy kể cả trình độ võ công của hai chúng ta ngang nhau, ta cũng sẽ chiến thắng ngươi vì chiếm nhiều ưu thế hơn."
Hotta Masatomo vừa giải thích, An Long Nhi lập tức tỉnh ngộ, nó nhớ lại tốc độ và sự mãnh liệt của đối phương khi xuất chiêu, còn cả tia nắng chói lóa mắt mình, khiến mình không nhìn rõ đối phương vào thời điểm cần tranh thủ phòng ngự nhất, thì ra tất cả đều là kết quả vận dụng địa hình và thời tiết của Hotta Masatomo.
Miyabe Ryokura lại tiếp lời: "Nói đúng lắm, Long Nhi không chỉ thua dưới kiếm của thiếu chủ Hotta, mà còn thua cả đất trời này nữa, thiếu chủ Hotta đã vận dụng tất cả các ưu thế có thể tận dụng bên cạnh mình, còn cậu thì chỉ vận dụng có bản thân mình và thanh kiếm... Kiếm thuật không chỉ là kiếm thuật, kiếm thuật là binh pháp, là quá trình dung hợp của con người và trời đất, vì vậy kiếm thuật Nhật Bản nói kiếm thiền nhất tâm, chính là chỉ đạo lý này."
"Kiếm thiền nhất tâm?" An Long Nhi không hiểu gì cả, liền lặp lại câu nói này.
Hotta Masatomo lại nói: "Khi Miyabe tiên sinh nói bắt đầu luyện tập, nhất định Long Nhi rất trông chờ phải không? Tiên sinh vừa dứt lời 'bắt đầu', nhất định Long Nhi sẽ xuất kiếm, nếu ta cũng xuất kiếm vào lúc đó thì ta sẽ chậm mất một bước, vì thế ta đã bắt đầu tấn công ngay khi Miyabe tiên sinh nói chữ đầu tiên, vậy mới khiến cho ngươi trở tay không kịp."
An Long Nhi lại chau mày nói: "Vậy là phạm quy mà, người ta còn chưa nói dứt câu bắt đầu."
Miyabe Ryokura lắc đầu nói: "Long Nhi, võ thuật chỉ có thắng và thua, trong lúc luyện tập chỉ cần không nhân lúc người ta gặp nguy khốn, không đánh lén sau lưng, thì đều là giành phần thắng một cách chính đáng; vả lại, trong chiến đấu chúng ta không thể mong đợi đối phương là người tuân theo quy củ, thua tức là thua, cậu cần phải học được điểm này."
"Vâng."
"Còn một điểm nữa cậu cần phải hiểu, yếu lĩnh của việc xuất kiếm là trước cả trước cả trước..." Miyabe Ryokura nói một câu mà An Long Nhi nghe chẳng hiểu gì.
"Cái gì mà trước với cả trước cả trước?"
Miyabe Ryokura nói: "Khi hai người chiến đấu, cậu muốn rút kiếm thì đối phương cũng muốn xuất chiêu, nếu muốn nhanh hơn đối thủ, thì chỉ có thể trước khi mình muốn chém..."
"Trước khi mình muốn chém thì đã chém ra rồi?" An Long Nhi hiểu ra ý của Miyabe Ryokura, nhưng nó chưa bao giờ có tâm thái ấy cả, nó chỉ biết muốn thắng thì phải nhanh hơn đối phương, nhưng chưa từng nghĩ là phải nhanh hơn cả bản thân mình, còn nhanh hơn cả suy nghĩ muốn chém đối phương của mình nữa, nhanh như vậy tức là nhanh đến chừng nào?
Miyabe Ryokura nói: "Đúng, phải chém đứt cả tâm ý muốn chém của đối thủ."
"Trảm tâm?"
"Đúng, trảm tâm!"
An Long Nhi nhắm mắt hồi tưởng lại nhát kiếm kinh tâm động phách ngay hiệp đấu đầu tiên đó, thật sự là rất nhanh, nhanh đến mức khiến tâm trí nó nảy ra ý nghĩ chết chóc, đây hẳn chính là cảm giác tâm bị trảm rồi... hồi tưởng lại cảm giác ấy, tim An Long Nhi không khỏi run bắn lên.
Miyabe Ryokura lại hỏi Hotta Masatomo: "Thiếu chủ Hotta, cậu nói xem hiệp thứ hai, tại sao cậu thắng Long Nhi?"
Hotta Masatomo gật đầu đáp một tiếng, sau đó nói: "Hiệp thứ hai Long Nhi chủ động tấn công, chiêu thứ nhất và thứ hai, Long Nhi công thủ rất nghiêm mật, nhưng ta đã giành tấn công trước lúc cậu ấy hít thở lấy hơi sau chiêu thứ hai, làm loạn tiết tấu của Long Nhi... Lúc hít vào lấy hơi là thời điểm sức chú ý của người ta bị tản mác nhất, ta tấn công vào lúc đó, bất luận thế nào, ngươi cũng không thể thắng ta về phản ứng chiêu thức và khí thế được, huống hồ, khi hít vào, sức lực cũng không thể dồn tụ được; sau đó m