
xuất phát…"
[1'> Cụm từ này có nghĩa là quyết đoán, gặp thời cơ liền lập tức đưa ra quyết định ngay; nhưng giải thích theo nghĩa đen của từng từ, thì là gặp thời liền gãy. Trong
trường hợp này, độc giả có thể coi đây như một dạng "đuổi hình bắt chữ" vậy.
An Long Nhi cũng ngồi xuống xem xét cái nhẫn và viên gạch: "Thực ra chỉ cần một viên gạch cũng được rồi, tại sao phải để những ba viên vậy?"
Lục Kiều Kiều đứng dậy nói: "Đấy là chọn món... nếu chỉ là bắt cóc cha cô, sau đó để lại chiếc nhẫn bảo cô đi chuộc người thì lật một viên gạch là đủ rồi, không cần
đến ba viên. Ba viên gạch này là chỉ ba quyển Long Quyết, bọn chúng chỉ thiếu quyển thứ ba, hai quyển đầu tiên đã về tay rồi…"
Jack nói: "Bọn chúng đã có Tầm long quyết, Ngự long quyết, giờ chỉ cần Trảm long quyết thôi à?"
Lục Kiều Kiều chầm chậm bước ra sảnh giữa nói: "Đúng thế, thứ bọn chúng muốn chính là pháp quyết phong thủy tối hậu... Trảm long quyết có thể trảm đoạn hết
thảy; vì vậy cái nhẫn mới để ở dưới viên gạch thứ ba, hơn nữa còn vỡ ra làm đôi..."
Lúc này, chợt nghe con Đại Hoa Bối bên ngoài sủa lên ăng ẳng, bọn họ lập tức chạy ra cửa chính, xem xem có ai lại gần cỗ xe ngựa.
Họ trông thấy một ông già chống gậy, không dám đến gần cỗ xe, đang đứng ngoài cửa An gia trang dòm từ xa vào. Đại Hoa Bối thấy ông già không lại gần thêm, cũng
chỉ đứng sủa không ngừng, chứ không có ý định tấn công.
Jack vừa bước ra liền bảo con chó ngừng sủa, thân thiết xoa xoa đầu nó, khen ngợi mấy câu. Ông già trông thấy Lục Kiều Kiều đi ra, liền nghển cổ lên chăm chú nhìn
cô, Lục Kiều Kiều cũng bước lại chào: "Trương lão gia, cháu là Tiểu Như đây!"
"A... là Tiểu Như à… mấy năm nay không gặp rồi, sao vẫn không cao lên chút nào thế... kha kha kha... cháu đã đi đâu vậy?"
Trương lão gia nói vậy làm Lục Kiều Kiều ngượng ra mặt, cô cúi người nhìn lại mình, thấy cũng đâu phải lùn lắm. Cô không khách sáo với Trương lão gia nữa, trực tiếp
hỏi ngay: ''Nhà cháu cháy hồi nào vậy, ông có gặp cha cháu không?"
"À... người nhà cháu đi từ lâu rồi, An gia trang này đã bỏ trống hai năm nay... hai tháng trước đột nhiên bốc hỏa, chúng ta thấy toàn là phòng trống nên cũng không
đến cứu hỏa, cháy cũng tốt, khỏi có chỗ cho bọn trộm cướp trú ẩn..."
Lục Kiều Kiều nghe thấy đáp án này, lại càng mù mờ khó hiểu, cha cô đã đi từ hai năm trước rồi sao? Cô lại hỏi Trương lão gia: "Ông biết cha cháu đi đâu không ạ?"
"Chậc chậc… chẳng ai biết đâu, người dọn đi lâu rồi chúng ta cũng mới phát hiện ra gia trang này không có người ở nữa, cửa vẫn luôn khóa chặt, sau này thì bắt lửa...
Cháu xem, ruộng nhà cháu ở phía trước mặt kia, chúng ta đều chia nhau ra canh tác hết rồi, không trồng gì cũng lãng phí, cháu về rồi thì chúng ta sẽ trả tiền tô ruộng,
để cháu mang cho cha cháu, à..."
Lục Kiều Kiều vừa nghe thấy có tiền, tâm trạng cũng khá lên phần nào: "Được ạ, nhờ Trương lão gia tính toán, lát cháu sẽ quay về thu tiền nhé. Giờ bọn cháu đến phủ
Cát An ăn cơm, một lúc nữa sẽ quay về đây thăm ông…"
Vội vàng xua Trương lão gia đi xong, Lục Kiều Kiều quay vào trong gia trang, lần lượt để lại lời nhắn nói rõ mình đang ở đâu trong phòng của đại ca An Thanh
Nguyên và nhị ca An Thanh Viễn, sau đó đánh xe ngựa đến bên bờ Cán Giang, chuẩn bị đến phủ Cát An tìm khách điếm nghỉ lại.
Sắc trời đã ngả tối, An Long Nhi ngồi ở ghế trước đánh xe, Lục Kiều Kiều và Jack ngồi trong khoang xe.
Jack nói với Lục Kiều Kiều: "Kiều Kiều, tôi cảm thấy tình cảnh gia đình em, có liên quan tới tình cảnh của em đấy... Em thử nghĩ xem, Đặng Nghiêu hai năm trước bắt
đầu dọn đến cạnh nhà em để giám sát, Tôn Tồn Chân cũng vậy... còn cha em cũng đã mất tích được hai năm, đây là một sự trùng hợp về mặt thời gian."
Lục Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Phải rồi, hai tháng trước, tôi bị người ta dỡ nhà, cùng thời điểm, nhà cũ ở quê cũng bị thiêu rụi, vừa nhìn đã biết người ta sớm
đã chuẩn bị từ trước, tính toán sâu xa, lại còn có thể cùng lúc ra tay ở hai nơi cách nhau cả nghìn dặm, hẳn là nhất quyết muốn đoạt được Long Quyết này đây."
Jack nói: "Cha em vẫn còn sống, cho dù ông ấy trốn đi, cũng có khả năng là đã bị bắt nhốt, nhưng chắc chắn ông ấy chưa giao ra Long Quyết. Người của phủ Quốc sư
còn biết chúng ta đã đến, nên mới lật gạch lên làm dấu từ trước, vậy thì bọn họ sẽ còn đưa ra thêm nhiều yêu cầu nữa."
"Phủ Quốc sư đương nhiên là biết chúng ta đến rồi, bọn chúng vẫn luôn bám theo phía sau chúng ta... hẳn chúng đang nôn nóng lắm đây..." Lục Kiều Kiều nhắm mắt
lại lẩm bẩm một mình: "Cha tôi không giao Long Quyết, chúng liền ra tay với tôi, khiến tôi không được sống yên thân ngày nào, nhưng chúng lại không thể giết cha tôi,
cũng không thể giết tôi, hì hì, xem chừng chúng cũng lắm phiền phức ra phết..."
Jack hỏi Lục Kiều Kiều: "Rốt cuộc em có biết Long Quyết ở đâu không vậy?"
"Chuyện này có can hệ gì đâu?"
Jack nói: "Em cần phải biết, nhà em có mấy người, người nào biết Long Quyết ở đâu mới có giá trị để sống..."
Lục Kiều Kiều nghe tới đây thì bật cười lên khanh khách: "Ha ha… tình hình n