Duck hunt
Trảm Long

Trảm Long

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 8.00/10/470 lượt.

o bọn họ buông đao xuống đi!"

Bàn tay tên bổ đầu lập tức không ngừng làm động tác hạ xuống, miệng ú a ú ớ gào lên đầy kích động.

Đám quan sai đương nhiên nghe hiểu tên bổ đầu đang nói gì, cả bọn nhìn ngó sang hai bên, rồi đồng loạt chầm chậm thả đao xuống đất, An Long Nhi lập tức thu thập

cả mười mấy thanh đao lại, chạy ra bờ sông ném vèo xuống dòng Cán Giang, nhưng bản thân nó thì giữ lại một thanh, còn hỏi "mượn" luôn vỏ đao của một tên quan sai

nữa.

An Long Nhi cầm đao nhảy lên ghế trước xe ngựa, Lục Kiều Kiều và Jack kẹp tên bổ đầu, rồi lùi dần lên khoang xe, nhưng không đóng cửa lại, mà bắt tên bổ đầu

đứng trên chỗ gá chân ở cửa xe, mặt hướng ra ngoài, Jack tóm lấy thắt lưng y từ phía sau, gí súng vào gáy. Lúc này, Lục Kiều Kiều đã có thể rút súng ra, cô nói với

đám quan sai bên ngoài: "Đứng yên không được nhúc nhích! Tên nào cử động ta sẽ bắn chết tên khốn kiếp này trước, rồi bắn chết các người luôn!"

Sau đó, cô vỗ vỗ cửa sổ trước của xe ngựa, chỉ tay về hướng Bắc, An Long Nhi liền đánh xe dọc bờ sông, rời khỏi bến đò Thanh Nguyên, nhanh chóng đi lên phía

Bắc.

Jack ở trong khoang xe kéo thắt lưng tên bổ đầu đang đứng bên ngoài xem phong cảnh, gí họng súng vào gáy y, Lục Kiều Kiều thấy ánh đèn phía sau càng lúc càng

nhỏ dần, mới ra hiệu cho Jack thả người. Jack nói với tên bổ đầu: "Này! Ta buông tay thì ngươi phải nhảy khỏi xe nhé, ngươi không đuổi theo thì ta cũng không nổ súng

giết người, có nghe rõ chưa hả!"

Tên bổ đầu rối rít chấp thuận, Jack bèn quát một tiếng "Nhảy!", thúc họng súng vào gáy đối phương, tên bổ đầu rất hợp tác lập tức dồn lực nhảy ra khỏi xe, cuống

cuồng chạy về phía bến đò.

Xe ngựa lao vào màn đêm, chạy như bay về phía trước. Trăng vẫn chưa lên, sắc trời u ám, chỉ có thể lờ mờ trông thấy con đường trước mặt. Bên trái đường là dòng

Cán Giang, bên phải là vách núi, xe ngựa cứ thế chạy xuyên giữa núi non sông nước.

Trong khoang xe, Lục Kiều Kiều nói với Jack: "Phiền phức càng lúc càng lớn rồi, lệnh truy nã ở địa phận tỉnh Quảng Đông đã đưa đến tận phủ Cát An, quả là bất

thường... Tên tôi trong lệnh truy nã là Lục Kiều Kiều, có quỷ mới biết Lục Kiều Kiều là ai, bọn họ không thể nhận ra tôi được; vì vậy đám người của ty Tuần kiểm lúc

nãy đột nhiên ra tay, chắc chắn là có điều cổ quái chi đây..."

Jack nói: "Có thể người của phủ Quốc sư chỉ thị cho bọn chúng đến, một là muốn bắt em, để tra hỏi ra Long Quyết; hai là có thể muốn lùa em đến một nơi nào đó, trên

thực tế thì trước giờ chúng ta vẫn luôn bị người ta lùa như lùa vịt vậy..."

Lục Kiều Kiều nói: "Chúng ta tạm rời khỏi Cát An đến huyện thành Cát Thủy trước đã, không thể để bọn chúng bám đuôi được, bọn quan sai này chẳng biết gì cả, chỉ

biết bắt người lĩnh thưởng, nếu bị chúng bắt được thì khổ lắm... Không được không được, nếu bọn chúng cố ý lùa chúng ta đến Cát Thủy, há chẳng phải chúng ta trúng

kế rồi sao? Giờ bọn chúng đều đã biết chúng ta đi về phía Bắc, không phải đến Cát Thủy thì còn đi đâu được nữa?"

Jack nói: "Giờ đang là buổi tối, hay là chúng ta nấp tạm vào rừng, xem xem có truy binh đuổi theo không, sáng sớm ngày mai sẽ quay về Thanh Nguyên nghe ngóng tin

tức của cha em..."

Lục Kiều Kiều chợt nhớ ra: "Đúng rồi, trên núi Thanh Nguyên có mấy hòa thượng là bạn cũ của cha tôi, tôi có thể lên núi tìm bọn họ." Cả hai người liền chen lên ngồi

ghế trước, nói với An Long Nhi suy nghĩ của mình, An Long Nhi vừa đánh xe vừa nói:

"Cô Kiều cứ quyết là được, cháu thế nào cũng xong... nhưng cỗ xe ngựa này đẹp quá, người ta vừa nhìn liền nhận ra ngay, giờ không thể dùng được nữa, muốn lên núi

Thanh Nguyên chỉ có thể cưỡi ngựa, cần phải tìm chỗ nào giấu xe đi mới được."

Lục Kiều Kiều ngồi giữa hai người, quay sang đập vào mũ Jack nói: "Thế đấy, cái đồ ngốc nhà anh không dưng lại đi kiếm về cỗ xe to tướng xa hoa thế này, giờ chúng

ta đi đâu cũng bị người ta nhận ra, thật là phiền phức!"

Jack không chịu lép vế chút nào: "Lúc lên đường em cũng có nói là phải bỏ trốn đâu, tôi tưởng là đi du lịch nên mới chuẩn bị rượu ngon và lều bạt, chứ nhỡ không tìm

được khách điếm thì tính sao? Với lại, không có xe ngựa to thế này, làm gì có chỗ cho em ngồi thoải mái thế chứ? Đây là xe đặt làm ở nước Anh cơ đấy, nệm ngồi còn

có cả lò xo…"

"Lò xo thì làm quái gì chứ? Ngồi lên là thấy chóng mặt, cứ như say tàu ấy..."

Hai người đang mải đốp chát với nhau, phía sau dần vẳng lại tiếng vó ngựa.

Ba người cùng lúc thốt lên kinh hãi: "Hả? Đuổi tới rồi à!"

Lục Kiều Kiều và Jack đứng dậy, quay người bám vào nóc khoang xe nhìn ra phía sau, Lục Kiều Kiều nói: "Có thấy gì không, là ai thế? Có bao nhiêu người ngựa?"

Jack quan sát một hồi, đoạn nói: "Shit! Đúng là đám quan sai!"

Lục Kiều Kiều tái mét mặt mày kêu lên: "Chết tiệt! Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, có bao nhiêu người? Mau nhìn xem, có bao nhiêu người?"

"Không thấy rõ, nhưng theo kinh nghiệm thì có khoảng bảy tám thớt ngựa..."

Lục Kiều Kiều ủ rũ nói: "Bảy tám thớt ngựa cơ à! Lần này phải liều cái mạng già rồi, không thể để chúng bắt được… Jack nha