
thẳng đến mức này rồi à? Anh ta muốn đến thì cứ để anh ta đến, mình rất muốn gặp mặt anh ta.”
“Không được!” Tiểu Ái dường như là sắp khóc đến nơi rồi: “Anh ấy, anh ấy... Cậu không biết anh ấy đáng sợ như thế nào đâu! Anh trai mình thật sự rất đáng sợ!”
Tư Nhã suýt trượt chân, hai mắt trợn tròn: “Anh trai cậu?”
“Ừm!” Tiểu Ái cầm điện thoại run lẩy bẩy như dấu hiệu của chứng động kinh: “Mình... anh trai mình sắp đến rồi!” Thần linh ơi! Lẽ nào đây chính là số phận của cô hay sao? Từ nhỏ đến lớn, tại sao chưa bao giờ Tiểu Ái có cách nào thoát khỏi con người khủng khiếp này?
Tiểu Ái bần thần suy nghĩ, cuộc gọi nhỡ đầu tiên đến giờ
tính ra cũng được khoảng nửa tiếng. Trong thời gian đó, cũng đủ để anh ấy làm
rất nhiều việc. Chẳng hạn, từ cửa ra vào anh hỏi thăm buổi tiệc long trọng ở
Joys tối nay. Rồi ví dụ như từ tiểu khu yên tĩnh anh cũng có thể tới hội quán
huyên náo này. Tuy nhiên, giả thuyết của Dung Tiểu Ái không thể nào tiếp tục
xảy ra, bởi vì cô đã thoáng nhìn thấy thân hình cường tráng rắn rỏi của người
nào đó xuất hiện ở lối vào hội quán. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn nê-ông nhiều
màu sắc, người đó giống như một tia sáng lạnh lẽo hoàn toàn không ăn khớp với
những tia còn lại. Mặc dù khuôn mặt vô cùng đẹp trai và thân hình hoàn mĩ làm
cho người ta xốn xang, hít thở không thông, nhưng khi từ từ lướt qua toàn bộ
ánh mắt vừa sắc lạnh vừa ác liệt của người đó lại khiến cho không ai dám lại
gần dù chỉ một bước.
Trước khi ánh mắt ấy lướt về phía mình, Dung Tiểu Ái vội
ngồi thụp xuống. Tư Nhã lại gần, phát hiện ra người bạn tốt của mình giống như
chú thỏ con đang trốn tránh móng vuốt của chim ưng: “Có cần phải như thế không?
Cậu cũng đã lớn rồi mà vẫn còn sợ anh trai à?”
“Cậu không hiểu!” Ném ra ba chữ đó xong, Tiểu Ái dứt khoát
dùng cả tay chân di chuyển về hướng cửa sau. May mà cô đã đến Joys tới n lần
rồi, nên đường đi lối lại cô đã quá quen thuộc, mặc dù tư thế này có hơi mất
mặt thật nhưng nghĩ đến thủ đoạn của người nào đó, thì cô cũng chẳng buồn để ý
nữa. Vì vậy, tại buổi tiệc party hoành tráng và lộng lẫy này, đang xuất hiện
một người bò sát trên mặt đất chạy trốn.
Thôi Thái Dạ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh bỗng trở nên mơ
hồ, trong cuộc đời anh đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy
người đẹp nào lại không có chút hình tượng như thế. Chiếc váy dạ hội màu đen
đang mặc kia vừa nhìn đã biết ngay là không phải hàng rẻ tiền, cả mái tóc xoăn
mềm mượt hiển nhiên đã được chăm chút, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi hương
hoa cỏ vô cùng quyến rũ. Quả rõ nữ sinh này đã dày công trang điểm để đến tham
dự party, nhưng sao không dùng đôi chân đẹp vẫn còn nguyên lành để đi, mà lại
đi theo kiểu bò trên mặt đất bằng cả hai tay hai chân như vậy? Điều làm anh
không nói lên lời là người đẹp đang “bò” này còn chẳng thèm nhìn đường, không
cẩn thận nên quệt phải chân trước của anh nhưng lại ngẩng đầu lên trừng mắt
nhìn anh đầy oán hận, giọng điệu như muốn đánh người: “Ông anh có thể nhường
đường được không?”
Mượn ánh sáng của hành lang bên cạnh, anh đưa mắt lướt nhìn
khuôn mặt của cô, nước da màu lúa mạch, lông mày thanh mảnh, đôi môi cong cong
đáng yêu, đặc biệt là đôi măt, vừa đen nháy vừa hiếu động, làm tôn lên hàng mi
cong dài, cho dù dưới ánh đèn lờ mờ vẫn sáng như những vì sao trong đêm vậy. Cô
nữ sinh này có ngoại hình rất khá, cũng có chút cá tính. Nếu không quá lỗ mãng,
anh đã có ý giúp cô nàng giới thiệu với những người có mặt trong buổi tiệc tối
nay. Anh đứng yên bất động, muốn nói tôi không nhường đường đó thì sao nào, xem
cô có thể trèo qua người tôi mà đi được không? Lời vẫn chưa kịp nói ra, thì
điện thoại di động của mỹ nhân đó bỗng vang lên. Cô nàng hoang mang sợ hãi
giống như gặp phải quỷ, cũng không biết lấy từ đâu ra dũng khí, liền mượn lực
từ chân anh cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Anh cũng chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc là cô bò
hay chạy nữa.
Vừa bước chân ra khỏi Joys, Dung Tiểu Ái liền lập tức đến
bên đường bắt xe, thầm nghĩ cứ chạy trước rồi tính sau, cùng lắm thì đến chỗ Tư
Nhã trốn vài ngày, đợi đến lúc anh ấy hạ hỏa, hoặc đợi cho tới khi anh ấy bay
rồi mới quay về. Thế nhưng, chân còn chưa kịp chạm lên vỉa hè thì toàn thân cô
đã đông cứng lại. Tại bãi đỗ xe phía trước hội quán, một chiếc xe thể thao màu
trắng bạc đang đơn độc đỗ cạnh đó. Dung Kỳ khoanh hai tay, mặt mày lạnh lùng,
kiên định, dường như anh đã sớm lường trước được cô sẽ xuất hiện ở nơi này.
“Lên xe!” Anh lập tức mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô. Đôi
mắt màu trà bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào, nhưng Tiểu Ái lại lập tức
xách váy cắm đầu cắm cổ chạy về phía bên cạnh. Cuối cùng vẫn bị Dung Kỳ bắt
được, Tiểu Ái hoảng loạn dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy loạn xạ, nhưng lại bị
anh dùng sức nhét vào trong xe, sau đó nhấn ga nghênh ngang phóng đi.
Lúc này, trong căn hộ nhỏ hai phòng đang xảy ra một trận
giằng co. Dung Tiểu Ái sống chết bám lấy cánh cửa nhà tắm, nhưng cũng không thể
chống lại được việc Dung Kỳ ra sức kéo cô vào trong đó. Cuối cùng Tiểu Ái bị
ném vào bồn