
ệm về giá trị sống gần giống nhau,
nên ngược lại so với trước kia quan hệ lại càng tốt hơn. Ngoại trừ lúc về nhà
ngủ, tất cả thời gian hầu như hai người đều ở bên nhau, chuyện gì cũng phải cả
hai cùng làm mới cảm thấy thú vị. Bây giờ Dung Tiểu Ái bị cấm túc, cũng chẳng
khác gì với việc cấm túc Hình Tư Nhã, thử hỏi làm sao cô có thể khoanh tay đứng
nhìn!
“Nghe mình nói nè, nếu không thì cậu dọn ra khỏi đó đi!”
Trong bữa ăn trưa, Tư Nhã đưa ra đề xuất: “Dẫu sao anh trai cậu đã lường trước
được cậu không dám nên mới nói như vậy. Chi bằng rời khỏi đó, trả lại tiền anh
ấy thì cậu sẽ được tự do.”
“Cậu nói cứ như dễ dàng lắm ấy!” Tiểu Ái cắn thìa, mệt mỏi
than vãn: “Học phí ba năm nay, lại còn tiền sinh hoạt nữa phải làm sao đây?
Cộng vào phải đến mấy chục ngàn tệ, mình đào ra tiền ở đâu bây giờ?”
“Bố mẹ cậu đâu? Bọn họ vẫn còn sống mà, cậu thật sự cho mình
là cô bé Lọ Lem đấy à?”
“Mình chính là như thế mà! Bố mẹ không biết là nghĩ gì nữa,
toàn bộ mọi việc đều đứng về phía anh ấy. Ban đầu mình muốn thi Học viện Điện
ảnh, cũng vì một câu nói của anh ấy nên bố mẹ mới phản đối, nói con gái học
ngành đó không tốt chút nào. Kết quả vẫn là mình phải cầu xin anh ấy rất lâu,
phải đáp ứng “n” giao ước không công bằng anh ấy mới chấp nhận. Bây giờ anh ấy
nắm toàn bộ kinh tế của mình, nếu chọc tức anh ấy thì mình chết là cái chắc!”
“Haiz...” Tư Nhã xoa đầu Tiểu Ái rồi lắc đầu: “Biết nói thế
nào đây? Anh trai cậu thực sự quản lý cậu hơi nghiêm khắc. Nhưng mà hầu như anh
trai nào mà chẳng như vậy, coi em gái như bảo bối của mình, không cho phép bất
cứ ai lại gần...”
“Anh ấy mà coi mình là bảo bối? Anh ấy xưa nay luôn rất ghét
mình. Cậu có biết, lần đầu tiên bọn mình gặp nhau anh ấy đã nói câu gì với mình
không? Bẩn! Lúc đó mình mới ba tuổi thôi! Đáng yêu như thế, ngây thơ như thế!
Vậy mà anh ấy lại có thể...”
“Đợi đã!” Tư Nhã nghe ra chỗ sơ hở: “Bọn cậu ba tuổi mới gặp
nhau lần đầu? Vậy anh ta không phải là anh ruột cậu sao? A, hèn chi anh ấy đối
xử với cậu...”
“Cậu bớt nghĩ bậy bạ đi! Anh ấy thực sự là anh trai ruột
chính cống của mình. Nội tình bên trong đợi lần sau có tâm trạng mình sẽ kể
tiếp cho cậu. Nhiều lúc mình cũng hi vọng anh ấy không phải anh trai ruột của
mình, nếu được như vậy mình còn có thể tận dụng mọi thủ đoạn khiến anh ấy chết
mê chết mệt mình, sau đó răm rắp nghe lời mình, bảo anh ấy đi về hướng nam thì
không được đi về hướng bắc, bảo lăn thì không được bò...”
“Ý kiến này cũng hay đó!” Tư Nhã đột nhiên mỉm cười duyên
dáng, vén mái tóc đen dày như thác nước: “Chi bằng lần sau giới thiệu anh ấy
cho mình, mình sẽ trói chặt anh ấy. Khiến cho anh ấy mê mình như điếu đổ, xem
anh ấy còn lấy đâu ra thời gian quản lý cậu được nữa.”
“Chị dâu! Nếu như cậu thật sự có thể trói chặt được anh ấy.
Ngay bây giờ mình lập tức tôn cậu thành chị dâu của mình.” Tiểu Ái chọc chọc
vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tư Nhã, cả hai cô cùng cười phá lên.
Kỳ thực tuổi trẻ chính là như vậy, vừa mới mặt mày ủ dột,
nhưng thoáng chốc vẫn có thể tươi tỉnh ngay trở lại. Trái tim tuổi trẻ không
thể cất giấu quá nhiều điều bí mật, đặc biệt là với những kiểu người tràn đầy
ước mơ và cảm xúc mãnh liệt như các cô. Mây mù mãi mãi không thể che nổi ánh
mặt trời chói chang.
Ngày hôm sau, Tiểu Ái còn chưa đưa đề nghị Dung Kỳ và Tư Nhã
gặp mặt, đối phương đã đem đến tin vui cho cô mà rất có thể sẽ giúp cô thoát
khỏi hoàn cảnh khốn khó hiện giờ. Công ty quản lý M&S nổi tiếng lẫy lừng
trong giới điện ảnh, chuẩn bị khởi quay một bộ phim truyền hình về đề tài thành
thị mang tên “Tổn thương”, trong đó có vài vai diễn phụ nhỏ, chuẩn bị công khai
tuyển chọn. Tất cả những nghệ sĩ trẻ tuổi có điều kiện phù hợp hoặc là sinh
viên đều có thể đăng kí thi tuyển. Ý của Hình Tư Nhã là, chỉ cần Dung Tiểu Ái
có thể nhận được vai diễn trong bộ phim dài tập đó, vấn đề tiền nong sẽ dễ dàng
được giải quyết.
Có cơ hội, cũng có nghĩa là sẽ có nhiều cạnh tranh. Số lượng
vai nữ phụ chỉ có ba vai, để tăng thêm cơ hội được chọn, Tiểu Ái và Tư Nhã
quyết định đăng kí thi tuyển cả ba. Trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau nhưng
sẽ không làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai cô, dẫu sao việc có được vai diễn,
xuất hiện trước ống kính là một chuyện, tiền thù lao lại là một chuyện khác. Tư
Nhã đã tuyên bố từ đầu, ngộ nhỡ cô ấy vượt qua Tiểu Ái dành được vai diễn, cùng
lắm cô ấy sẽ cho cô mượn tất cả số tiền cát-sê.
Sau khi gửi bản lí lịch đi vài ngày, hai người nhanh chóng nhận được thông báo đến dự buổi casting vòng đầu tiên. Thời gian vào chiều thứ tư, hôm đó cả hai đều có tiết học, khi cầm tờ thông báo thử vai đến chỗ giáo sư của khoa xin nghỉ học, vị giáo sư xưa nay vẫn luôn chủ trương học hành khi chưa tốt nghiệp là quan trọng nhất này, lại ca cẩm một tràng dài với các cô. Sau một tiếng nghe giáo huấn, khó khăn lắm để thầy giáo cho phép nghỉ, lúc hai cô bước ra đều có cảm giác hạ đường huyết.
“Này, đi ăn món gà hầm với mình! Tâm trạng mình lúc này đang vô cùng bực bội!” Tư Nhã vén cánh tay áo lên, mọi suy nghĩ đề