Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323105

Bình chọn: 10.00/10/310 lượt.

a nếu đói rồi thì xin tự nhiên!”

Thôi Thái Dạ trong lòng thầm nghĩ, con bé này rõ ràng là

muốn đuổi anh mà. Anh chuyển ý, nhìn về phía cửa hét lên một tiếng: “Dung Kỳ!”

Bộp!

Tiểu Ái giật mình làm hộp cơm rơi xuống, toàn bộ cơm cà ri

tung tóe trên mặt sàn. Cô nhìn đi nhìn lại về phía cửa, sau khi xác định không

có ai thì lập tức nổi cơn tam banh.

“Giận gì chứ, chỉ là một hộp cơm thôi mà, bây giờ anh đưa em

đi ăn được chưa?”

“Thôi Thái Dạ, anh rốt cuộc có hiểu không vậy? Nếu bây giờ

bị đám phóng viên chụp được ảnh anh với tôi bên nhau, sự nghiệp điện ảnh của

tôi coi như chấm hết!” Tiểu Ái giậm chân.

“Vậy để anh sai người đi mua ở bên ngoài!”

“Nhưng mà… mua ở bên ngoài không vệ sinh cũng không dinh

dưỡng!” Tiểu Ái chớp chớp mắt, trong đó hiện lên tia xảo quyệt.

“Để anh bảo nhân viên khách sạn năm sao mang đến là được chứ

gì!”

“Khách sạn năm sao đương nhiên là được rồi!” Tiểu Ái nâng

cằm, chầm chậm nói: “Nhưng tự nhiên em muốn ăn những món ăn gia đình bình dị ấm

áp! Anh trai em vẫn là tốt nhất, biết nấu ăn, vừa đảm bảo lại vừa ngon. Đáng

tiếc, với thân phận của Thôi Nhị thiếu gia, e rằng ngay cả đến trứng rán cũng

chưa từng tự tay làm!”

Vẻ mặt uể oải của Tiểu Ái vừa nhìn cũng biết là đang cố ý

khiêu khích anh. Thôi Thái Dạ trong lòng thầm nghĩ, đừng nói gì tôi, xem ra em

cũng thuộc kiểu người “cơm dâng tận miệng”.

Việc nấu cơm đúng là anh chưa từng làm, nhưng anh nghĩ, chỉ

là nấu một món ăn, đúng một nồi canh thôi mà, có gì khó chứ. Tiểu Ái còn cố

tình lôi Dung Kỳ ra đây, mặc dù biết rõ là anh trai cô, nhưng nghe giọng điệu

cô như vậy, trong lòng anh không thấy thoải mái chút nào.

Cuối cùng, Thôi Thái Dạ cầm lấy áo vest nói: “Em đợi đó!”

rồi bước ra ngoài.

Tiểu Ái nhìn chằm chằm về phía cửa, cười gian xảo. Nhưng nếu

như lúc đó Tiểu Ái biết, một toan tính nhỏ sau đó lại mang đến cho cô phiền

phức, thậm chí làm đảo lộn cuộc sống của cô, không biết cô còn có thể cười như

vậy được nữa không.

Thời điểm bức ảnh được chụp vẫn là buổi tối, nhưng địa điểm

đã chuyển thành dưới lầu của một khu chung cư, nhân vật chính là cô và Thôi

Thái Dạ. Lần này khuôn mặt hai người đều được chụp rất rõ ràng, rõ đến mức

trong một buổi sáng sớm nào đó, khi cô đang mơ màng bước ra khỏi tiểu khu, đã

bị một đám paparazzi bao quanh.

“Dung Tiểu Ái, xin hãy nói một chút về tâm trạng của cô lúc

này!”

“Có phải cô đang mưu tính chen chân vào tình cảm của người

khác không? Nghe nói cô đang là sinh viên của khoa Diễn xuất, nhưng đã được góp

mặt trong phim “Vũ điệu đào kép.” Xin hỏi đó có phải là nguyên nhân cô tiếp cận

ngài Thôi Thái Dạ không?”

“Trước đó cô đã từng có scandal tình ái với Ando Ruki của

công ty giải trí Johnnys, vậy đây có được coi là chuyện tình tay bốn không?”

“Là vì Thôi Thái Dạ nên cô mới vứt bỏ Ando Ruki phải không?”

“Cô cảm thấy mình có phải là Chân mệnh Thiên nữ của Thôi

Thái Dạ không? Với địa vị của gia tộc họ Thôi, cô có cho rằng mình có khả năng

bước chân vào gia đình đó không?”

“…”

Tiểu Ái ngây người, con ngươi suýt chút nữa rơi xuống đất.

Chuyện này so với scandal tình ái với Ando Ruki trước kia quả thực không thể so

sánh, hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Sau khi bị đám paparazzi xô đẩy khoảng một phút, Tiểu Ái mới

bừng tỉnh, liền ra sức đẩy đám đông rồi bỏ chạy về phía tiểu khu. Cô lên lầu,

đóng cửa, tất cả đều được làm liền một mạch. Trong lúc cô đang thở dốc thì Tư

Nhã gọi điện đến, cảnh cáo cô khi ra ngoài phải cải trang, vì hiện nay tất cả

các tuần san giải trí đều đăng hình cô.

“Giờ cậu mới nói thì đã muộn rồi!”

Nửa tiếng, sau khi cô gác máy, Hình Tư Nhã chạy đến, dốc hết một đống tạp chí trong túi lên sàn nhà. Những ngày này hai cô đều không đến trường vì họ biết rằng bên ngoài tiểu khu và trường học có rất nhiều người đang đợi cô.

“Mình ghét tin đồn!” Tiểu Ái nằm bò trên ghế sô-pha giả chết.

“Đừng bắt mình phải xem cái điệu bộ đó của cậu nữa! Mau kể cho mình nghe, cậu và Thôi Thái Dạ tối hôm đó đã làm những gì? Hai người… cái kia rồi!”

Tiểu Ái lườm Tư Nhã.

Tư Nhã không tin tung cuốn tạp chí đến: “Bức ảnh đầu tiên, tám giờ tối, anh ta xách hai túi đồ bước vào khu chung cư của cậu. Bức ảnh thứ hai, hai giờ sáng, anh ta và cậu đứng ở dưới lầu khu chung cư, cậu mặc đồ ngủ còn anh ta đã đổi một bộ đồ khác. Cậu nghĩ, mình nên tin cậu hay là tin đám paparazzi đây?”

“Đồ quỷ, hôm đó mình chỉ định bắt anh ta nấu cơm cho mình, không ngờ anh ta còn nấu dở hơn mình. Không những thế còn suýt nữa làm nổ tung nhà bếp, bọn mình vì thế đã phải thay quần áo ra giặt!” Cho tới khi Tiểu Ái một mạch nói ra hết sự tình Tư Nhã mới tạm tin.

“Nhưng mà, hai người không có gì ngược lại mình càng thấy kì lạ!” Tư Nhã tấm tắc: “Tên đó không phải… mà thôi! Bây giờ không có chuyện gì nhưng không có nghĩa là sau này không xảy ra.”

“Cậu hôm nay đến đây là để vạch lá tìm sâu đấy hả?” Tiểu Ái giơ nắm đấm ra: “Có phải là chị em không hả? Mình sắp chết đến nơi rồi mà cậu còn trêu chọc mình. Cái đám paparazzi đáng chết đó, sớm biết thì tối đó mình không nên xuống lầu.” Tiểu Ái lại bắt đầu


80s toys - Atari. I still have