
hí mạng của tất cả nghệ sĩ trong giới điện ảnh.
Tin đồn tình ái đó khiến Tiểu Ái thấp tha thấp thỏm cả ngày,
chỉ sợ lúc đang quay quảng cáo, người quay phim bỗng phát hiện ra cô chính là
người trên trang bìa tạp chí. Đến cả lúc xong việc về nhà cô cũng phải tẩy
trang, cột tóc, nói năng nhỏ nhẹ.
Hôm đó vào chủ nhật, ngày hôm sau không có tiết học, cũng không
có lịch quay quảng cáo, Tiểu Ái muốn hẹn Tư Nhã đi ăn ở bên ngoài. Nhưng mọi
việc hiện giờ không hề đơn giản, sau khi thông báo cho Tư Nhã hủy cuộc hẹn, cô
chạy thẳng tới siêu thị mua cơm hộp cà ri, chuẩn bị về nhà giải quyết một mình.
Vừa bước xuống tầng dưới của khu chung cư, điện thoại bỗng
vang lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ Thôi Thái Dạ. Thấy thật chướng mắt,
Tiểu Ái ấn nút tắt, anh ta kiên trì gọi tiếp, cô lại ấn tắt, điện thoại liên
tục vang lên tiếng nhạc chuông vô cùng ồn ào.
Khi tiếng chuông lần thứ năm vang lên, Tiểu Ái tức giận, ấn
nút nghe định mắng Thôi Thái Dạ một trận, nhưng đối phương lại cướp lời trước:
“Nghĩ kĩ có nên mắng hay không thì hãy mở miệng.”
“…” Tên người sói chết tiệt này đã biết nắm bắt nhược điểm
của cô.
“Tiểu Ái, em đang ở đâu?” Thôi Thái Dạ khẽ cười, âm thanh
dịu xuống.
“Với bài báo ngày hôm nay, tôi có thể ở đâu đây?”
“Ở nhà sao?”
“Đúng vậy!”
“Không nói dối anh đấy chứ?”
“Có chuyện gì thì nói mau!” Tiểu Ái bước vào hành lang, uể
oải nói.
“Dung Kỳ không ở nhà, buổi tối một mình em có sợ không? Hôm
nay anh rảnh, anh qua đó với em nhé!”
“Thôi Nhị thiếu gia à! Anh đang nói chuyện cười hả? Tối nào
anh chẳng hoạt động phong phú, tôi làm sao dám làm mất thời gian của anh chứ?”
“Bé con à, anh không thích giọng điệu này đâu!”
Tiểu Ái trong lòng thầm nghĩ tôi chẳng bận tâm anh thích hay
không, bổn tiểu thư đây cũng không vui vẻ gì khi phải nhận cuộc điện thoại này.
Mau nói nhanh để tôi còn tắt máy, muốn tìm mỹ nữ thì đi mà tìm người khác, đừng
ở đây làm tôi khó chịu.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây, hôm nay
đau đầu quá, tôi muốn ngủ. Như vậy nha, bye bye!” Tiểu Ái tắt điện thoại, sải
bước nhanh hơn đi lên tầng năm, sau đó, cô bỗng khựng lại.
Dưới ánh đèn hành lang, một người mặc vest phẳng phiu đang
dựa vào cửa nhà Tiểu Ái nhìn về phía cô cười. Một tay anh ta đút trong túi
quần, một tay xoay điện thoại. Ánh sáng vàng mờ của ánh đèn hành lang chiếu
những vệt sáng lên mái tóc ngắn của anh ta, tựa như một tấm ảnh đen trắng nổi
bật trong không gian nhỏ hẹp. Nét mặt, nụ cười, tư thế, tất cả đều bình thường,
duy chỉ có ánh mắt, vừa sáng trong vừa có thần, nóng bỏng như ánh sáng mặt trời
bao chặt lấy cô. Tiểu Ái thấy lạnh cả sống lưng. Cô vừa ngó nghiêng xung quanh
xem có ánh đèn flash của máy ảnh không, vừa nhanh chóng rút chìa khóa mở cửa
vào nhà. Cuối cùng, cánh tay thanh mảnh trong phòng bỗng thò ra, kéo anh vào
trong.
“Không ngờ em lại chủ động như vậy!” Thôi Thái Dạ cởi áo
khoác ngoài ném lên sô-pha, đứng cười khi thấy Tiểu Ái giống như “chim sẻ sợ
cành cong” chạy đi chạy lại khắp phòng. Khi tất cả các cửa sổ đều đã được đóng
kín đến con ruồi cũng không lọt vào được, cô mới chịu ngồi yên.
“Bữa tối em chỉ ăn cái này sao?” Anh lật xem đồ trong túi:
“Anh nhớ là tiền hợp đồng quảng cáo của em đâu có ít, sao lại suy tính chặt chẽ
như vậy chứ?”
Thôi Thái Dạ nói chưa dứt lời, lập tức một quyển tạp chí đã
bị ném lên bàn trà.
“Còn không phải do anh ban cho hay sao?” Tiểu Ái khoanh hai
tay lại, nghiêm sắc mặt: “Nếu nhìn rõ mặt hơn một chút, thì cái tội danh hồ ly
tinh người thứ ba chắc chắn sẽ gắn lên người tôi!”
“Tiểu Ái, dáng vẻ khi ghen của em cũng đáng yêu thật đấy!”
Anh nheo mắt cười xấu xa: “Được rồi, để anh kể với em, ngôi sao thần tượng mới
kia không có quan hệ gì với anh cả, anh chỉ mới gặp cô ta mấy lần thôi.”
“Tôi giống như đang ghen sao?”
“Giống!” Thôi Thái Dạ đang ngồi trên sô-pha nghiêm túc gật
đầu.
Đàn ông tự yêu mình là khó thuyết phục nhất. Cứ kệ anh ta
đi, cô vẫn nên thực tế một chút, đi lấp đầy cái bụng rỗng của mình đã.
Khi đặt cơm cà ri vào lò vi sóng, Tiểu Ái bắt đầu thấy nhớ
tay nghề của Dung Kỳ. Trong phòng khách, Thôi Thái Dạ tự mình lấy đồ uống rồi
bật ti vi, không những không có ý định ra về, mà còn tự động thay dép bông đi
trong nhà. Đôi dép đó là của Dung Kỳ, vì hiểu tính ưa sạch sẽ của anh, nên sau khi
đến Vân Nam, Tiểu Ái đã đặt đôi dép đó vào vị trí trong cùng của tủ đựng giày
để tránh người khác đi nhầm. Không biết Thôi Thái Dạ sao lại lục nó ra được.
Tiểu Ái lắc lắc đầu, lấy một đôi dép khác đặt trước mặt anh
ta: “Anh mau đổi sang cái này! Đó là của anh trai tôi, anh ấy không thích người
khác dùng đồ của anh ấy.” Nhưng điều quan trọng nhất là, nếu như bị anh ấy phát
hiện, cô sẽ bị mắng.
“Cậu ấy đâu có ở đây.” Thôi Thái Dạ hơi khó chịu, nhưng rốt
cuộc cũng không làm trái ý nữ chủ nhân.
Lò vi sóng kêu “ting” một tiếng, mùi hương cà ri phảng phất
bay đến, thực ra anh cũng chưa ăn cơm, mùi hương này khiến dạ dày anh cồn cào.
Nhưng Tiểu Ái chỉ mang một phần cơm đến, và cười chỉ về phía cửa nói: “Nhị
thiếu gi