
u Ái cười híp mắt, chớp
chớp hàng mi tựa như cánh bướm đang nhảy múa.
Dung Kỳ không nói gì, nhường lại cho cô vị trí bồn rửa bát.
Tiểu Ái xắn tay áo, bắt đầu tập trung rửa bát. Trong phòng bếp nhất thời chỉ
nghe thấy tiếng nước chảy, cho đến khi Dung Kỳ cất tiếng: “Trước khi anh quay
về, có phải em sống cùng một người khác?” Câu hỏi đó như tạt một gáo nước lạnh
lên người, cổ họng Tiểu Ái lập tức co lại giống như chim cút, người cứng đờ như
máy móc quên tra dầu.
Cô hoảng sợ ngoảnh đầu lại, Dung Kỳ lúc này vẫn chuyên tâm
rắc gia vị lên miếng thịt bò, như thể câu nói vừa rồi không phải thốt ra từ
miệng anh.
“Anh, anh đang nói gì vậy?” Điều đầu tiên trong kế sách bảo
toàn tính mạng là giả ngốc, dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận.
“Trưa nay cậu ta đến đây, nói có đồ để quên.” Dung Kỳ lạnh
lùng nói tiếp.
Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống từ đầu Tiểu Ái, ngay cả đến
đầu ngón chân cô cũng bắt đầu run lên cầm cập. Không ngờ con bé Tư Nhã lại đoán
đúng. Anh chàng khoa Mỹ thuật thực sự chạy đến đây gây chuyện. Hỏng rồi, hỏng
rồi! Trong đầu Tiểu Ái lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ khát khao mặt đất dưới
chân bất thình lình sụt lún, để cô có thể biến mất trong nháy mắt.”
“Anh...” Tiểu Ái kêu lên tội nghiệp: “Anh đừng có nghe người
ta nói nhảm, em làm sao có thể cùng anh ta sống chung, anh ta chỉ là khách thuê
phòng mà thôi!”
Dung Kỳ không lên tiếng, thu dọn gia vị và thịt bò sang một
bên, tiến đến bồn rửa chén rửa tay kĩ càng rồi lau sạch, cuối cùng mới đưa ánh
mắt về phía cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, ở khoảng cách gần thế này, Tiểu Ái
phải ngẩng cổ lên mới có thể đối diện với anh. Đôi mắt màu trà lạnh lùng lúc
này sâu không nhìn thấy đáy, cô hoàn toàn không thăm dò được một chút thông tin
gì từ đó, chỉ đành cắn môi giả bộ đáng thương.
“Hiện giờ anh đang ngược đãi em à?” Anh lạnh lùng cất tiếng
khiến Tiểu Ái cảm nhận rõ ràng có một sức ép vô hình đang đè nén: “Anh có tháng
nào quên không cho em tiền sinh hoạt không? Hay là không cho tiền nộp học phí ở
trường?”
Tiểu Ái mếu máo: “Không có...”
“Đã biết không có, vì sao em còn hao tổn công sức đi kiếm
tiền?”
Tiểu Ái không dám tiếp tục nhìn Dung Kỳ, chỉ cúi đầu nghẹn
ngào: “Nhưng nhiều lúc tiền vẫn không đủ mà...”
“Vì thế, đây chính là nguyên nhân em tùy tiện tìm một người
con trai sống cùng à? Sống chung cùng nhau, nấu ăn cùng nhau? Nếu như đây chính
là cuộc sống lí tưởng mà ban đầu em nói với anh, thì mời em lập tức thu dọn đồ
đạc quay về thành phố Z! Đừng lãng phí thời gian, tiền bạc và tinh thần của anh
nữa!” Giọng anh càng lúc càng lạnh lùng, lại cực kỳ sắc bén.
Đúng vậy, từ trước đến nay, tất cả những việc cô làm đều bị
anh xem thường. Mặc dù họ là anh em, cùng sống chung dưới một mái nhà, mặc dù
anh đảm nhận tất cả phí sinh hoạt của cô, nhưng anh xưa nay vẫn luôn coi thường
cô. Không! Không chỉ riêng cô, ngay cả bố mẹ, họ đều là những người thân của
anh, anh cũng không thích bất kì một ai. Mặc dù anh chưa hề nói, và luôn làm
tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người anh trai nghiêm khắc,
nhưng cô cứ thấp thoáng cảm nhận, những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.
“Em nói lại một lần nữa. Em không cùng nam sinh sống chung,
bọn em chỉ là sống cùng một nhà, hai người hai phòng, không tệ hại như những gì
anh nói.” Ánh mắt và giọng điệu của Dung Kỳ, khiến Tiểu Ái không chịu được phải
vùng lên phản bác: “Anh, nếu anh vẫn hi vọng em coi anh là anh trai, vậy thì
xin anh hãy tôn trọng em một chút! Em không quan tâm anh có ghét em hay không,
nhưng có một điều xin anh nhớ rõ, em là em gái của anh, đó là sự thực không thể
nào chối cãi được. Trên người anh và em chảy chung một dòng máu, anh ghét em,
cũng chính là ghét bản thân mình. Em biết, từ nhỏ đến lớn, bất kì mặt nào em
cũng không bằng anh. Học không giỏi, lại không nghe lời bố mẹ, từ sáng đến tối
chỉ biết gây chuyện rắc rối, luôn phải cần anh giúp em giải quyết hậu quả, thậm
chí còn khăng khăng cố chấp chạy đến thành phố này. Em biết anh thấy phiền,
nhưng anh có hiểu tâm trạng của em không?” Cô nhìn anh, chầm chậm lùi về phía
sau một bước: “Anh có biết em vì không muốn anh phiền muộn, đã cố gắng nhiều
như thế nào để thay đổi bản thân. Vì biết anh trở về, em thậm chí đuổi cả anh
chàng vô tội đó ra khỏi cửa. Em bắt ép bản thân phải quét dọn phòng sạch sẽ.
Nhưng anh vẫn không vừa ý, còn trách này trách nọ. Nếu cái gì anh cũng không
vừa lòng, vậy từ nay về sau, anh không cần phải cưỡng ép bản thân mình nữa!”
Cô hít một hơi thật sâu, giống như phải dùng toàn bộ sức lực
để nói: “Em sẽ dọn đi, em sẽ kiếm tiền trả lại cho anh. Em đã tròn hai mươi
tuổi, đừng nói là anh, ngay cả bố mẹ cũng không thể tùy ý ràng buộc cuộc sống
của em. Sau này, cuộc sống của em sẽ do em tự mình làm chủ.” Nói xong, Tiểu Ái
đưa tay kéo băng đô tóc ra, mái tóc xoăn dài buông xuống: “Em không thích cột
tóc, không thích ăn mặc giản dị, không thích quần jean áo phông, càng không
thích màu trắng thuần khiết. Em sùng bái trào lưu thời trang, bốn năm đại học
không trang điểm