
cửa
nhìn cô, phần cổ của chiếc áo tắm mỏng để lộ ra phần da thịt săn chắc, chỗ
xương quai xanh gợi cảm còn đọng lại những giọt nước. Thấy Tiểu Ái đứng đờ đẫn,
anh nhướn mày kéo cô vào phòng tắm.
"Làm... làm gì vậy?" Cô lắp ba lắp bắp.
"Bình thường em vẫn giặt quần áo như vậy sao?" Anh
vuốt tóc cô.
"Em không cẩn thận, đổ nhiều bột giặt thôi!" Vẻ
mặt vô tội, cô đưa tay chạm vào cánh cửa. Anh kéo tay cô về, bất ngờ hỏi:
"Bộ phim kia, em nhất định phải đóng bằng được sao?"
Tại sao anh vẫn tiếp tục vấn đề này chứ? Tiểu Ái nhìn anh,
ngây người chớp mắt.
Dung Kỳ tựa vào cánh cửa, cầm khăn bông lau những vệt bong
bóng trên người cô: "Hay là, bộ phim sau, anh để cho em một vai tốt chút
nhé!"
"Chà! Anh mà cũng có lúc lấy việc công ra làm chuyện tư
được sao? Kỳ tích đó! Nhưng dù như vậy, bộ phim đó cô cũng sắp quay xong rồi.
Đạo diễn rất tốt, anh Minh Phỉ cũng vậy...
"Tóm lại là không cho phép em tiếp tục đóng nữa."
Anh đột nhiên cao giọng, khuôn mặt lạnh như băng.
"Rốt cuộc là sao vậy?" Tiểu Ái thật sự không hiểu:
"Lẽ nào, thật sự là vì mấy cảnh hôn kia? Anh như vậy thật chẳng có chút
nguyên tắc gì cả. Đóng phim là công việc của em, cảnh hôn cũng là một phần
trong đó. Em là diễn viên yêu nghề, đừng nói là cảnh hôn cho dù là cảnh trên
giường, chỉ cần nội dung bộ phim cần thiết em đều phải đóng..."
Sắc mặt anh trở nên khủng khiếp, anh vứt khăn tắm rồi kéo
cửa bước ra ngoài, cánh cửa kính phát ra tiếng kêu mạnh, làm cô giật nảy mình.
"Này, em còn chưa nói xong..." Tiểu Ái bất lực giơ
tay ra. Trời ơi! Tại sao cái tên này luôn khó nói chuyện như vậy chứ? Anh không
có khả năng biểu đạt giao tiếp bình thường của con người hay sao? Cô đang gào
rú bi thương, anh liền quay lại kéo cô đến cúi đầu hôn.
Đây là nụ hôn cuồng nhiệt khác thường, đôi môi mỏng mềm mại
của anh nóng bỏng mà thô bạo, gần như là cướp đoạt hết không khí trong miệng
cô, mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi, giống như muốn nuốt cả cơ thể cô vào trong.
Tiểu Ái bị hành động bất ngờ đó làm cho hoảng sợ, thử đẩy
anh ra, thì phần lưng lại bị siết chặt hơn. Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên,
Tiểu Ái bắt đầu thấy chóng mặt, khó thở, một lúc sau, ngón tay anh đã lần mò
vào trong áo cô.
Trong giây lát, tâm trí cô vụt lên bao cảnh tượng diễm lệ,
nhân vật chính của mỗi cảnh tượng đều là anh, đôi lông mày dài nhíu chặt lại,
mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh, vẻ mặt gắng sức... Cô thật sự vô
cùng bái phục bản thân, vào lúc này mà có thể nghĩ bậy bạ được sao?
"Em đang nghĩ gì?" Khi giọng nói hơi khàn mang
theo hơi thở dồn dập của anh từ trên truyền xuống, lúc này cô mới phát hiện ra
mình đã được đặt trên chiếc giường to mềm mại. Chiếc áo len dính đầy bong bóng
đã bị cởi, cúc của áo sơ mi mỏng cũng bị phanh ra, thắt lưng đã được tháo bỏ,
áo tắm của anh cũng buông ra một nửa, để lộ phần vai rộng và cơ ngực săn chắc.
"Vào lúc này... chỉ được nghĩ đến anh!" Anh vuốt
nhẹ lên mặt Tiểu Ái, một lần nữa vùi đầu hôn cô.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, tràn ngập niềm đam mê cháy
bỏng, quần áo bị vứt tứ tung khắp nơi. Cô bị anh ôm chặt đến mức ngạt thở, rõ
ràng là những cái vuốt ve mãnh liệt, tuỳ ý nhưng lại vô cùng nhẫn nại và khát
khao, mỗi động tác đều uyển chuyển, chậm rãi, tràn đầy thương tiếc và dịu dàng.
Lúc cơ thể được thoải mái hơn cô nghe thấy anh nói bên tai: "Xin lỗi, hôm
nay anh không có cách nào dịu dàng được..."
Cô định nói: thôi đi, lần trước cũng có thấy anh dịu dàng
chút nào đâu. Tuy nhiên, một lát sau cô mới hiểu không có cách nào dịu dàng rốt
cuộc là như thế nào?
Tiểu Ái đau đớn kêu lên, ngón tay bám chặt vào bả vai anh.
Suy nghĩ sau lần đầu tiên sẽ không còn đau nữa thật sự là quá ngây thơ. Lúc này
cô mới biết, so với lần này thì lần trước anh thực sự đã quá dịu dàng.
Anh tiến vào vô cùng gượng gạo, động tác mạnh mẽ, không kiềm
chế, gần như khiến cô ngất đi. Tiểu Ái thật sự không hiểu, rốt cuộc anh đã làm
sao vậy, cô muốn kêu đau, nhưng lại bị anh hôn mạnh mẽ, cuối cùng chỉ đành
nghẹn ngào, vô thức chống cự dưới thân anh... Cảm giác run rẩy, tim đập thình
thịch lại đến, cơ thể cô dường như bị ném vào không trung, bồng bềnh giữa không
gian vô trọng lực, cảm giác vừa mơ hồ vừa chân thật đó, giống như trong giây
lát sinh mạng mất đi, chỉ còn là một linh hồn...
"Tiểu Ái..." Hơi thở anh vừa gấp gáp vừa hỗn loạn,
ôm chặt lấy người trong lòng. Cô dựa vào anh, hơi run rẩy, đưa má dán vào ngực
anh. Anh kéo chiếc chăn mỏng che lấy họ, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi vẫn còn đang
đọng lại giọt nước mắt.
Cô nghĩ rằng anh sẽ để cô ngủ thêm một lúc, nhưng chưa được
bao lâu, cô lại bị đánh thức bằng một cách khác.
Đầu lưỡi cô lại bị anh quấn lấy, rồi trong tiếng thì thầm
anh khẽ hỏi: "Anh ta hôn em thế nào?... Em không hiểu, cho dù là đóng
phim, anh cũng không thể nào chấp nhận được..."
Tiểu Ái mở mắt, cười giảo hoạt: "Tại sao không nói
thẳng rằng anh đang đố kị? Như thế em còn có thể để đạo diễn sắp xếp lệch góc
quay gì đó."
Cô thoáng thấy sự tức giận đang nổi lên trong đáy mắt anh,
không nén được khẽ c