
Lúc bố gọi điện đến, Tiểu Ái và người bạn thân Tư Nhã đang
nằm dưỡng da mặt vô cùng vui vẻ trên tầng hai của thẩm mĩ viện, chuẩn bị cho
buổi tiệc tối nay. Nhưng chỉ sau cuộc gọi ngắn ngủi của bố, tâm trạng Tiểu Ái
đã tụt dốc thảm hại.
“Cái gì ạ? Hôm nay anh ấy sẽ về sao?” Khó có thể hình dung
được cảm xúc của Tiểu Ái vào giờ phút này, nó giống như tâm trạng lúc trúng xổ
số năm triệu tệ, đang hí hửng đi lĩnh thưởng thì đến nơi mới phát hiện ra vé số
đã hết hạn; hay như khi bị đói đã ba ngày ba đêm, vất vả lắm mới có được cái
burger gà rán thì lại có người nói với cô rằng bên trong có thuốc chuột; hoặc
là để đổi lấy vai nữ chính mà cô đã không ngần ngại làm những chuyện mờ ám như
liếc mắt đưa tình, thì đột nhiên lại bị đám chị em của mình đoạt mất.
Chỉ chốc lát, trong đầu Tiểu Ái bỗng hiện lên vô số cảnh tượng
sặc mùi nghệ thuật nhạt nhẽo: con phố vắng vẻ với những bông tuyết bay nhè nhẹ
trong gió; cảnh núi rừng trong buổi chiều tà ráng đỏ; hình ảnh trái đất lụi tàn
vào ngày tận thế khi chiến tranh giữa các vì sao xảy ra; cảnh những hố đen hình
thành bởi vụ nổ của các thiên thể sau hàng trăm triệu năm chiếu sáng.
Hình Tư Nhã gọi một lúc lâu vẫn không thấy Tiểu Ái phản ứng,
liền thẳng tay đập vào người cô một cái: “Cậu làm sao vậy?”
Tay vẫn cầm điện thoại, Tiểu Ái bi thương quay sang than
thở: “Tại sao... lại là ngày hôm nay? Bộ váy dạ hội, chi phí dưỡng da mặt, còn
cả tiền ăn uống nửa tháng này của mình nữa!”
Khóe mắt Tư Nhã bắt đầu co giật: “Nơi này có phải trường học
đâu, cậu diễn kịch làm gì chứ!”
“Diễn kịch?” Ánh mắt Tiểu Ái chợt sáng lên: “Đúng rồi! Cứ
quyết định như vậy đi!” Cô xem lại thời gian trên điện thoại, vội vã đứng dậy
thu dọn đồ đạc.
“Cậu làm gì đó?” Tư Nhã suýt chút nữa thì ngất xỉu, con bé
này đang dưỡng da mặt nửa chừng lại bỏ đi đâu chứ? “Ai sắp quay về vậy? Này,
cậu đi đâu đấy, buổi tiệc tối nay cậu có đến nữa không?”
“Nhã Nhã...” Tiểu Ái nhận khăn ướt từ nhân viên thẩm mĩ, vừa
ra sức lau mặt vừa dặn dò: “Tối nay cậu cứ đi trước, mình có một chuyện cực kì
phiền phức phải xử lí, xong việc mình sẽ tới liền. Cậu cứ yên tâm, dù muộn đến
đâu, mình cũng sẽ... cố gắng hết sức vác tấm thân này đến dự. Cậu nhớ rõ, không
được gọi điện cho mình, càng không được gửi tin nhắn cho mình. Cứ như vậy nha!”
Ném lại cái khăn lau, Tiểu Ái lập tức đi ra.
Tư Nhã vội đến trước cửa kính nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng dáng
người bạn với vẻ vô cùng bối rối đang lao sang đường như tên lửa. Mặt Tư Nhã
bỗng trở nên xám xịt. Con bé này tuy bình thường rất hồ đồ, nhưng hôm nay thực
sự đã đạt tới cực độ của sự hồ đồ rồi! Chẳng lẽ cậu ấy điên rồi chăng?
Tiểu Ái càng vội thì càng hoảng loạn, đầu tiên cô bị gãy gót
giầy, tiếp đó là rách một bên váy, lúc đang đi sang con đường khác thì chợt có
một cơn gió thổi đến, cả mái tóc dài bị hất tung lên cản mất tầm nhìn của cô,
chiếc váy ngắn cũng không ngừng tung bay phấp phới. Trông Tiểu Ái lúc này chẳng
khác nào một con rối ngớ ngẩn giữa đường. Vì nghĩ thời gian không còn nhiều
nữa, cô vội sải bước nhanh hơn, nào ngờ trên con đường vốn vắng bóng người này
lại đột nhiên xuất hiện một chiếc xe đang vùn vụt lao tới. Tiếng phanh xe chói
tai làm Tiểu Ái giật nảy mình, gạt đi mái tóc rối bù, cô chỉ muốn nổi cơn tam
bành, nhưng ngay lúc đó cô liền bị lóa mắt bởi biểu tượng đôi cánh ở đầu xe
phía trước mặt.
Aston Martin? Mà còn là DBS màu trắng bạc!
Tay ôm hai má, Tiểu Ái bắt đầu hướng ánh mắt về phía chiếc
xe thể thao với vẻ thèm thuồng.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông điển trai đeo kính râm
trên xe hạ cửa kính xuống, giọng điệu không mấy hòa nhã, thậm chí không có chút
gì gọi là kiên nhẫn cả, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của cô nàng
“Mai Siêu Phong[1'>” này, sắc mặt anh ta càng trở nên u ám: “Xin lỗi! Tôi đang
có việc gấp, nếu không có chuyện gì cảm phiền cô nhường đường!”
[1'> Mai Siêu Phong tên
thật là Mai Nhược Hoa – nữ nhân vật chính trong “Xạ điêu anh hùng truyện” của
Kim Dung. Nàng là một nữ ma đầu khiến người người kinh sợ bởi những thủ pháp ra
tay vô cùng tàn bạo, độc ác. Thế nhưng bên trong con người đó lại chứa đựng nội
tâm của một cuộc đời nhiều sóng gió và bất hạnh.
Trời! Đó thật sự là một chiếc xe thể thao cao cấp! Không ngờ
trên con đường vắng vẻ này lại có thể bắt gặp một chiếc xe tuyệt như thế, nhìn
xem những đường nét của nó kìa! Chà!... chà! Nhìn cái lốp xe cao cấp của nó
nè!... Oa!... Oa! Vẫn giữ nguyên cảm xúc đó, Tiểu Ái gần như dán cả người lên
chiếc xe...
Khóe miệng người đàn ông điển trai bắt đầu rung lên. Anh ta
chán ghét giơ tay lên gõ gõ vào cửa xe, hi vọng đối phương có thể nhanh chóng
dịch chuyển “bộ móng vuốt” ra khỏi xe. Nhưng cô nàng “Mai Siêu Phong” lại giống
như một người không may bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, người dán chặt vào phía
trước mui xe, nhất quyết không rời, coi như không nhìn thấy anh ta bên trong.
Đối với sự phớt lờ quá đáng này, người đàn ông điển trai
ngoài sự tức giận ra còn có chút gì đó không bằng lòng. Sau khi gọi thêm một
lần nữa mà vẫn thấy cô