
h đi ra, nhấc ta lên rồi quẳng xuống ven đường. Ta tự mình quay trở lại, tiếp tục nằm cuộn tròn cạnh cửa sau.
Có lần chúng đánh thuốc mê ta, sau đó vứt vào trong một miếu thờ cũ nát ở ngoại thành. Ta vẫn một mình quay lại, không đi được thì bò.
Chờ đợi đúng mười ngày, cuối cùng Cửu Hoàng tử đã về. Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy ta liền vội vàng nhảy xuống.
Ta ôm bọc đồ co rúm trong góc, bờ môi nứtnẻ, quần áo kết thành băng, tóc tai rối bời, trên đầu còn có cọng rau, bọn chúng thường đem nước bẩn trong nhà bếp dội lên người ta.
Cửu Hoàng tử đỡ lấy ta: “Nàng làm sao vậy?”
Ta ngước mắt nhìn, ngay cả lông mi cũng sắp đông cứng thành tuyết, ta phát hiện mình đang khóc, nước mắt tuôn trào.
Thì ra ta vẫn biết khóc.
Ta kiên trì lâu như vậy, chính bởi ta biết sẽ có một người đến cứu mình.
Ta muốn nói với hắn, nhưng cổ họng khô rát trống rỗng, cứ như hang động lạnh lẽo, chỉ thấy gió thổi phần phật vào trong. Miệng ta mấp máy, nhưng âm thanh phát ra là tiếng khàn khàn khó hiểu.
Ánh mắt Cửu Hoàng tử rưng rưng, đột nhiên ôm chặt ta: “Đừng sợ, Tiểu Ngân, không sao rồi… ”
Ta nằm trên giường ngủ ba ngày liền mới tỉnh. Lúc mở mắt Cửu Hoàng tử đang ngồi ngay trước giường.
“Điện hạ… ” Ta gọi hắn, lúc nói cổ họng vẫn hơi đau rát.
Hắn sờ trán ta, cau mày hỏi: “Nàng vẫn còn khó chịu sao?”
Ta lắc đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ta cười gượng, hắn nắm chặt bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của ta: “Là ta không bảo vệ được nàng.”
Ta im lặng. Hắn tiếp lời: “Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho người khác ức hiếp nàng nữa.”
Ta nhìn Cửu Hoàng tử, khi cơ thể yếu ớt thì trái tim cũng yếu ớt.
Hắn quay sang nói với quản gia đứng bên cạnh: “Vài hôm nữa hãy bày tiệc rượu, bản vương phải nạp Tiểu Ngân làm thiếp.”
Đây đã là một sự hậu đãi của hắn đối với ta, nạp thiếp vốn dĩ không cần bày tiệc rượu, chỉ cần lột trần ta đây rồi đưa lên giường hắn là xong, nhưng hắn lại bày vẽ như vậy, thực ra là muốn tạo dựng địa vị của ta trong phủ.
Tay nắm lấy bàn tay hắn, siết nhẹ, hắn cũng nắm lấy bàn tay ta.
Nửa tháng sau sức khỏe ta đã khá hơn nhiều. Tiệc rượu dành cho ta kia tất nhiên không phải là bữa tiệc trịnh trọng cần mời các quan lại quyền quý, chỉ là một bữa cơm để người dưới trong phủ được ăn uống thỏa thích.
Ta không thể ngồi kiệu hoa, cũng không thể mặc y phục màu đỏ thực sự. Ta mặc y phục màu hồng đào, ngắm bản thân trong gương, rồi dùng ngón út chấm chấm phấn hồng tô lên má mình, rồi mím môi nhấp giấy son đỏ, làm cho mình trông xinh đẹp hơn một chút, vui tươi hơn một chút, để bản thân có thể phớt lờ sự buồn tẻ xung quanh.
Chẳng có lấy bất cứ một người thân hay một ai chân thành chúc phúc cho ta cả. Dù rằng hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của tất cả mọi cô gái.
Ta vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ thờ ơ.
Cuối cùng ta cũng đã đi đến bước đường này rồi.
Ta bị quyền thế mê hoặc, không thể nào tự thoát khỏi.
Lúc sắp chết, ta hồi tưởng lại mảng đời u ám trong quá khứ, ta chợt phát hiện mình không thể tiếp tục sống như trước kia được nữa.
Ta phải trở thành người đứng trên kẻ khác.
Bất chấp.
Ta ngồi trong phòng chờ điện hạ. Điện hạ mặc long bào hoa văn màu tím như ngày thường đi về phía ta, ta cũng không có khăn đội đầu.
Ta mỉm cười với hắn.
Chuyện này ta chứng kiến nhiều ở kỹ viện rồi, nên chẳng có chút bất an hay sợ hãi gì, bản tính con người là vậy. Nhưng ta vẫn cố gắng ra vẻ xấu hổ căng thẳng để phối hợp cùng hắn. Hắn hoàn toàn không phải là một kẻ háo sắc hoang dâm, ít nhất khi ở trong phủ ta chưa từng thấy hắn mê mệt nữ sắc, nên dù ta có phối hợp thế này cũng không đem lại cho hắn cảm giác tươi mới nào.
Ta phải làm cho hắn khó lòng quên nổi.
Ta lật người lại ngồi trên hắn. Hắn ở phía dưới nhìn ta, khẽ nhướng mày thích thú. Luận về kỹ xảo, ta biết nhiều vô kể, nhưng ta không cần dùng, cũng không thể dùng những thứ ấy.
Ta chỉ cần bày tỏ trái tim mình là đủ.
Đầu tiên ta hôn lên trán hắn.
Rồi hôn lên đôi mắt hắn.
Hôn lên chóp mũi hắn.
Hôn lên đôi môi hắn.
Hôn lên quai hàm hắn.
Hôn lên khuôn ngực hắn.
Hôn lên vùng bụng hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta. “Điện hạ, Tiểu Ngân muốn ở bên người cả cuộc đời.”
Đôi mắt đen láy của hắn ẩn chứa sự xúc động, như thể muốn hút ánh mắt ta vào mạch cảm xúc ấy.
Ta chậm rãi ngồi xuống người hắn.
Rất đau.
Đau vô cùng.
Nhưng ta cắn răng chịu đựng, ta biết mình cần nhẫn nhục, cam chịu mọi nỗi đau, ta ép buộc bản thân phải làm như vậy.
Nhưng ta vừa cử động một lát đã chẳng còn chút sức lực, nằm bò trên người hắn thở hổn hển.
Cơ thể hắn rắn chắc và nóng bỏng.
Đây là người đàn ông đầu tiên trong đời ta.
Giây phút này, ta chợt nhớ đến thiếu gia… Một thiếu gia với y phục đen nhẹ bay giữa bầu trời xanh mây trôi gió nhẹ.
Suy nghĩ ấy chỉ lướt qua rồi vụt tắt.
Cửu Hoàng tử gắng kiềm chế, giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai ta: “Mới vậy nàng đã kiệt sức rồi.”
Hắn đột nhiên lật người lại, đè chặt ta.
Ta nhìn hắn không chớp mắt.
Bàn tay hắn vuốt qua lọn tóc dài rơi trên má ta, mang theo vẻ mặt xưa nay ta chưa từng trông thấy, vẻ mặt say mê trong vô thức.
Hắn