
ược mấy bước, một tiếng ‘ùm’ vang lên, Bảo Nhi rơi xuống hố băng, thiếp và tỷ tỷ sợ hết hồn, vội vàng chạy tới, mỗi người một tay kéo Bảo Nhi lên.”
“Vậy có cứu được không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cứu lên xong cả người Bảo Nhi ướt sũng, nó khóc hoài. Thiếp và tỷ tỷ đành dùng tất cả tiền mua cho nó đúng năm xiên kẹo hồ lô nó mới chịu nín, còn đồng ý hong khô rồi mới về nhà. Kết quả là vẫn bị mẫu thân thiếp biết được, bà liền mắng thiếp và tỷ tỷ một trận tơi bời.”
Cửu Hoàng tử bật cười, ta nhớ đến Bảo Nhi, lòng chợt thấy xót xa.
Cửu Hoàng tử ôm chặt ta: “Hồi nhỏ ta có nhiều huynh đệ. Nhưng bọn ta rất ít khi nói chuyện, chỉ khi nào phụ hoàng tới quan sát lúc thái phó lên lớp dạy học thì bọn ta mới tỏ ra vui vẻ hòa thuận. Có điều phụ hoàng luôn đặt ra rất nhiều câu hỏi, bọn ta đều muốn trả lời tốt nhất, cho nên thường xuyên phân tranh với nhau, xem ai nỗ lực hơn, ai khiến phụ hoàng vui vẻ hơn.”
“Vậy không phải mệt mỏi lắm sao?”
“Ừ.”
Hắn thờ ơ đáp.
Ta nghĩ trong hoàng cung cũng có những nỗi khổ mà người thường chúng ta không thể hiểu được.
“Xem ra chúng ta đều là ‘Chân trời lạc lõng khách tha hương’.”
Hắn cười “phì” một tiếng: “Là ‘Chân trời lưu lạc’[1'>.”
[1'> “Chân trời lưu lạc khách tha hương” nguyên văn là “Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân”, là một câu thơ trong bài “Tỳ Bà hành” của nhà thơ Bạch Cư Dị.
Ta bỗng lúng túng, ta có đọc sách mấy đâu.
Hắn ôm ta thật chặt, ta dựa lên ngực hắn, lại nghe thấy hắn không nhịn được, cười khúc khích, vuốt tóc ta nói: “Tiểu Ngân, nàng thật đáng yêu.”
Sáng sớm ngày hôm sau, điện hạ liền dạy ta viết chữ.
Cả đời này ta còn chưa từng cầm bút lông, quan sát nét bút của điện hạ như rồng bay phượng múa lướt trên giấy Tuyên Thành[1'>, bản thân cũng vội vàng viết theo. Nhưng bút lông mềm mại quá, ta không kiểm soát nổi.
[1'> Giấy Tuyên Thành được làm ở vùng Tuyên Thành tỉnh An Huy, do đó có tên này. Nó do vỏ cây thanh đàn và rơm rạ tạo thành, bề mặt mịn nhẵn, chất giấy mềm mại dẻo dai, thấm mực đều đặn. Vì là một loại giấy rất quý nên từ thời Đường đã trở nên rất nổi tiếng.
Chất lỏng đậm đặc màu đen trông như con giun uốn éo in trên giấy Tuyên Thành trắng tinh.
“…”
Cửu Hoàng tử nhìn nó, rồi nhìn ta. Ta ho khan một tiếng, ghé sát hắn hỏi: “Điện hạ, người viết gì vậy?”
“Thứ mà tất cả mọi người trên thế gian đều phải sử dụng.”
Trên mặt giấy chỉ có đúng một chữ.
“Cơm” thì là để ăn rồi, “Đôi đũa” thì có tận hai chữ, ta đoán: “Bát?”
Cửu Hoàng tử lại không nhịn nổi, nhếch khóe miệng, xoa đầu ta, dường như bất lực: “Là ‘Ngân’.”[2'>
[2'> Chữ “Ngân” có nghĩa là “bạc” trong “vàng bạc”.
Ta ngơ ngác: “Là chữ ‘Ngân’ trong tên thiếp á?”
Ta quan sát kỹ chữ kia, “Tên thiếp tầm thường thật đấy.”
Ta biết khuê danh của tiểu thư là Mộ Thiên Âm, chữ “Âm” và “Ngân” đọc lên khá giống nhau, nhưng cảm giác lại khác xa một trời một vực.[3'>
[3'> “Âm” và “Ngân” có cách đọc khá giống nhau trong tiếng Trung, phiên âm đều là “Yin”, chỉ khác thanh điệu.
“Bậy nào, ‘Ngân lượng’ là thứ mà tất cả mọi người trên thế gian đều phải sử dụng, nàng nói vậy chẳng khác nào bảo tất cả mọi người đều tầm thường à?”
Ta nghĩ bụng: Chẳng phải tất cả mọi người trên thế gian này đều là phàm nhân tầm thường đó sao?
Lúc này đầy tớ của điện hạ đi vào: “Điện hạ, xe đã chuẩn bị xong.”
Hắn phải lên triều rồi.
“Nàng ở đây luyện chữ chăm chỉ nhé.”
“Vâng.”
Hắn vốn định đi luôn, những nghĩ thế nào bèn quay người lại cốc lên đầu ta: “Đồ ngốc.”
Ta ở trong phòng luyện chữ rất lâu, đến nỗi bàn tay đã hơi nhức mỏi, chợt thấy Tiểu Bôi bưng trà vào.
Tiểu Bôi là con gái của thím Hà từng giúp đỡ ta trong phủ, năm nay mười lăm tuổi, là một cô nương thông minh khéo léo.
Điện hạ ban cho ta khu nhà nhỏ này, ta liền gọi nàng ấy tới làm a hoàn.
“Như phu nhân, mời người dùng trà.” Ta đón lấy, nhưng nhìn thấy trên mu bàn tay nàng có một vết dao cắt, ta ngẩng đầu xem thử, mặt nàng cũng sưng phù rồi.
“Ngươi sao vậy?”
“Không sao ạ, vừa nãy nô tì đi đường không cẩn thận bị ngã.”
Nhìn thấy áo nàng buông thõng che khuất cánh tay, lời lẽ mập mờ, ta liền đặt cốc trà xuống: “Có phải ai ức hiếp ngươi không?”
Nàng không giỏi nói dối, cúi đầu đáp: “Vừa nãy Tiểu Lệ bê mộc nhĩ trắng đi qua, nô tì không cẩn thận va phải tỷ ấy.”
“Nàng ta tát ngươi?”
“Vâng.” Tiểu Bôi ấp úng trả lời.
Tiểu Lệ, xưa nay ta chưa hề quên vẻ mặt lúc ngươi đuổi ta ra khỏi phủ, ngươi đã đạp nứt thứ duy nhất Bảo Nhi để lại cho ta…
“Ngươi nói là mộc nhĩ trắng?”
“Vâng, thấy bảo là mộc nhĩ trắng cho phu nhân ăn.”
Ta theo hầu tiểu thư bao nhiêu năm nay, trước giờ không biết nàng thích ăn mộc nhĩ trắng.
“Mộc nhĩ trắng kia nàng ta lấy từ chỗ ai?”
“Lệ quản gia ạ.”
Ta biết quy tắc trong phủ, thông thường sẽ có một lượng lớn những thứ như trân châu, tổ yến được dự trữ trong kho, tháng nào cũng thu mua định kỳ rồi phân loại theo chất lượng. Nhưng nếu một số chủ nhân có khẩu vị tương đối lạ lùng, thì sẽ bảo người dưới thông báo cho quản gia để họ mua về. Những thứ này đều phải được báo rõ trong sổ sách của nhà kho, sau đó mới bảo chủ nhân xác nhận.
Người thật sự phụ trá