
nhưng tối qua chị bị anh ta trói đi Thiên Đài.”
“Trói chị đi Thiên Đài làm gì?”. Nám Nám không hiểu hành động kì lạ của anh rể
Lang, mùa đông đi đổi gió chơi chắc?
Tiếng Oa Oa trong điện thoại nghe có vẻ rất yếu ớt. Cô thở dài, dừng lại một
lúc lâu rồi mới nói: “Chẳng làm gì, anh ấy bảo là làm nóng không khí ngày lễ
Tình nhân, em đừng hỏi nữa!”
Nám Nám vẫn chưa hiểu, đang định hỏi lại thì phía sau đã có người bình thản trả
lời: “Em muốn biết, tối anh nói cho em biết.”
“Nám Nám, em rể cũng ở đấy à? Hôm nay không phải lớp em thi bù sao, sao cậu ấy
cũng đến trường?”. Oa Oa nghe thấy giọng Ninh Hạo Nhiên có phần lúng túng, lập
tức thì thào.
“Không biết nữa, anh ấy kêu đến giúp, em đuổi cũng không đi”. Bên này, giọng
Nám Nám có nhỏ nữa, người ngồi đằng sau vẫn nghe rõ mồn một.
Đương sự nhẹ nhàng đẩy ghế, đi lại phía sau cô, ghé sát vào điện thoại: “Hôm
nay là ngày quan trọng, để cô ấy đi một mình, em không yên tâm.”
Oa Oa đương nhiên nghe tiếng Ninh Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia đang giễu cợt, cố
ý hét to: “Ờ, ha ha, em rể, em cũng ở đấy à? Thế mà vừa rồi Nám Nám chả nói gì,
chị phải chào em một tiếng chứ.”
Ninh Hạo Nhiên làm như không có chuyện gì, lấy điện thoại từ tay Nám Nám: “Tối
nay, em với Nám Nám ra ngoài chơi, vốn không định gọi điện làm phiền anh rể, em
nghĩ anh rể cũng rất muốn cùng chị đi chơi, đúng không ạ? Hay là để em gọi điện
cho anh xác nhận lại một chút? Nói chị không muốn một mình dón lễ Tình nhân, rất
muốn cùng đi chơi với bọn em?”
“Đương nhiên... Mà thôi, không cần đâu, không cần đâu, hà hà, hai đứa chơi vui
vẻ nhé! Anh chị cũng bận lắm.. Oa Oa vội vàng dập diện thoại, chỉ sợ Ninh Hạo
Nhiên nói được làm được, chạy đến hỏi anh rể thì tối nay cô chết chắc, từ tối
qua đến giờ, eo cô vẫn còn chưa bình thường trở lại được đây này!
Nám Nám không thể không tròn mắt kinh ngạc trước hành động vô sỉ của Ninh Hạo
Nhiên, không nói được lời nào.
Làm người không nên vô sỉ tới mức này! Kể từ khi bọn cô bỏ trốn thất bại, Ninh
Hạo Nhiên và Lang Hách Viễn luôn ngăn cản hai chị em cô hành động một mình. Họ
dựa vào cái gì chứ?
“Anh chỉ nghĩ cho Oa Oa thôi, em hẹn chị ấy ra ngoài, tối về lại bị anh rể
trừng phạt, đến lúc đó hai chúng ta đều là tội nhân thiên cổ”. Ninh Hạo Nhiên
bình tĩnh giải thích, kiên quyết không thừa nhận anh và Lang Hách Viễn đã ngầm
cấu kết tuyệt đối không cho chị em cô gặp riêng, ai mà biết được hai người bọn
họ sau này còn bày ra trò quỷ gì nữa?
Nám Nám nghĩ ngợi, thấy Hạo Nhiên nói cũng có lí, nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó
không đúng, nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được ý phản bác, đành than thở nhỏ: “Chỉ
có hai chúng ta, tối nay đi chơi cô đơn biết nhường nào, đánh bài cũng không đủ
một bàn.”
Ninh Hạo Nhiên nhướng mày: “Cô đơn? Em yên tâm, buổi tối, anh nhất định không
để em phải cô đơn.”
Lễ
Tình nhân - Chuyện buổi tối
Trẻ
nhỏ không nên đọc.
Tổng kết một câu:
Ninh Hạo Nhiên: Thật không ngờ, độ mềm dẻo của Nám Nám cũng không tồi.
Nám Nám: Ninh Hạo Nhiên, anh chàng này khiến mình không còn thời gian đâu mà
cảm thấy cô với chả đơn nữa.
Nguyên Đán là một dịp Tết mà
người Trung Quốc cũng không lấy làm háo hức lắm, ngoại trừ lũ sinh viên sắp
phải thi.
Nguyên nhân lũ sinh viên nhiệt
tình với việc tụ họp trước dịp Tết Nguyên Đán như vậy là do trước khi thi,
chúng phải chôn vùi khoảnh khắc được vẫy vùng, bắt đầu bước vào những ngày
tháng đau khổ.
Đương nhiên Dương Nám Nám cũng
không nằm ngoài số đó.
Lúc ấy, Oa Oa đã sắp tốt nghiệp đại
học rồi, còn Nám Nám thì vần đang học lớp mười hai, vẫn còn ngây ngô tung tăng.
Cô còn có thể lạc quan yêu đời như vậy hoàn toàn là nhờ vào đống dây thần kinh
thô như dây điện kia. Ngày ngày cô luôn tự cổ vũ mình: “Mặc dù mình không có
chỉ số IQ cao nhưng mình có duyên của cái ngốc nghếch đấy, ai có thể làm gì
được mình chứ?”
Cái duyên của sự ngốc nghếch
chính là ở chỗ cô ngốc đến nỗi không mắt không mũi mới đi kết bạn với một lũ
bạn đểu cáng, trong đó bao gồm cả người mà Nám Nám đã yêu thầm từ rất lâu rồi,
sau một lần tỏ tình không đạt được kết quả gì, mất hai năm cố gắng lắm, cô mới
nghĩ cho thông được, chấp nhận lui một bước để làm bạn tốt của Phạm Dục Trân.
Để tán dương Phạm Dục Trân, nếu
muốn ngắn gọn thì có thể ví cậu ta là “mặt trời”, dài dòng hơn thì là “chàng
đẹp trai – mặt trời”. Cậu ta nhã nhặn ôn hòa, gặp ai cũng cười híp mắt hiền
lành, nụ cười xán lạn, đầy thiện cảm khiến người ta nhìn một lần là thấy vui vẻ
suốt nửa năm trời. Mặc áo sơ mi thì cổ áo, cổ tay lúc nào cũng sạch sẽ không
một vết bẩn, phần tóc mái che kín mắt, mỗi khi có gió thổi qua lại bay bay,
cũng đủ làm tim người ta lâng lâng. Nếu có dịp nói chuyện cùng cậu ta, nghe
giọng nói mềm mại ấy, ánh mắt dịu hiền ấy, quả thật là gặp sát thủ vô hình, tất
cả phụ nữ, bé gái trên từ bảy mươi tuổi trở xuống, dưới từ bảy tuổi trở lên,
trong phạm vi năm mươi ki lô mét đều không còn đường sống.
Vì thế mà trong trường, không
biết bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta, theo đuổi, vây bám lấy cậu ta. Lúc đình
đám nhất