
úc nào, đám sinh viên chuẩn bị kiểm tra cũng
quên hết môn nhảy cao thảm khốc trước mắt, dừng hết mọi động tác khởi động, hỉ
hả dỏng tai lên nghe lỏm, tất cả đều vì đoạn hội thoại gây tò mò giữa nơi công
cộng của hai vị giáo viên Thể dục đáng kính.
“Haiz, nam sinh qua đây kiểm tra bù, nữ sinh được tự do hoạt động, cô Dương thì
cứ nghỉ ngơi!”. Ninh Hạo Nhiên làm ra vẻ đứng đắn, nói xong liền lạnh lùng liếc
sang Nám Nám mắt mũi đang díp lại vì buồn ngủ, nhân lúc hai người đi sát qua
nhau, trầm giọng đe dọa: “Được, tối nay, em cứ chờ đấy!”
Uy hiếp xong, Ninh Hạo Nhiên biết chốc Nám Nám nhất định sẽ phản kháng nên
không đợi cô kịp phản ứng đã đi thẳng lại bên tấm đệm, bắt đầu kiểm tra, khiến
Nám Nám đầy một bụng tức giận không xả đâu cho hết, phẫn nộ hét lớn: “Được, cứ
đợi tối nay, anh cũng đừng mong dễ sống!”
Hự, tất cả sinh viên đều nhất loạt quay lại, hàm dường như sắp rơi ra khỏi
miệng, rầm rì thì thầm đưa ra phán đoán đối với đoạn đối thoại ấm áp, đầy riêng
tư này. Chỉ duy có Ninh Hạo Nhiên tay cầm sổ ghi điểm khóe miệng hơi nhếch, im
lặng một hồi mới quay đầu sang nói: “Được, tối nay, hai chúng ta đừng ai mong
dễ sống!”
Nám Nám vốn còn định tiếp tục phản bác, không ngờ cô Từ thần không biết quỷ
không hay bỗng từ đâu xuất hiện, ngao ngán nói: “Thực là không thể để thế này
được nữa, để tôi đứng ra nói mấy câu công bằng!”
“Cô nói đi ạ!”. Ninh Hạo Nhiên, Nám Nám không hẹn cùng kính cẩn đáp.
“Tôi thay mặt sinh viên nói một câu thực lòng, đó là... cả hai thầy cô tối nay
đều cứ đợi đấy, đừng ai để cho ai dễ sống, không cần giữ thể diện cho chúng tôi
đâu!”
“...”
Nám Nám và Ninh Hạo Nhiên chỉ còn biết mắt chữ O mồm chữ A như bị sét đánh.
Toàn bộ sinh viên kiểm tra bù cũng không tránh khỏi.
Sinh viên số mười tám trước bài nhảy cao bị câu nói của cô Từ làm cho mất hồn,
nháy mắt đã nhảy qua đệm, nhảy cả qua gậy, đáp xuống đất làm bụi bay mù mịt cả
một góc sân.
Tiếng kêu kinh ngạc của mọi người lấn át cả tiếng Nám Nám nhắc gọi, nếu như
sinh viên số mười tám có thể nghe tiếng cô, kết quả số phận bi thảm đó có lẽ đã
được sửa lại.
Nám Nám hét: “Em kia, số mười tám, em, em chạy ngược rồi...”
Lễ
tình nhân - Chuyện buổi trưa
Nám Nám kết hôn xong, đường tình duyên ngày càng tốt.
Chủ yếu là vì sinh viên và cô cũng sàn sàn tuổi, thêm vào đó, gần đây, vẻ đẹp
unisex đang là mốt, bộ dạng ăn vận nam không ra nam, nữ không ra nữ của cô cũng
vì thế mà được nhiều người chú ý, và quan trọng hơn cả là phần lớn sinh viên
đều không biết cô đã kết hôn.
Vừa đẩy cửa bước vào văn phòng, bó hoa hồng lớn gài thư tình trên bàn làm việc
của Nám Nám đã khiến Ninh Hạo Nhiên sa sầm nét mặt.
Đương nhiên, đối với mười mấy hộp chocolate và ba bức thư tình trên bàn mình,
anh không thèm liếc đến, cũng chẳng thấy lạ gì. Hai mắt anh chỉ chăm chăm nhìn
sang bàn Nám Nám, nhoài người qua khoảng trống giữa bàn làm việc của hai người,
cấm lấy bó hoa vứt thẳng vào sọt rác không chút thương tiếc, mớ tấm thiếp thờ ơ
liếc qua, ghi nhớ cái tên trên đó, đặt xuống rồi trở lại bàn làm việc, mở sổ
ghi điểm tìm cái tên đó, khoanh tròn bằng bút đỏ.
Nám Nám bước vào, nhìn trên bàn anh bày đủ các loại hộp chocolate, tiện tay cầm
lấy một hộp, mở ra, bỏ một viên vào miệng, mặt không những không chút biểu hiện
không vui mà còn bắt đầu bình phẩm: “Đây là của sinh viên nào tặng thế? Chán
quá, chắc là mua hàng giảm giá ở siêu thị rồi. Tiền nào của nấy mà...”
Còn chưa nói hết câu đã có người vứt ngay trước mặt cô một cái hộp thần bí, làm
cô ngạc nhiên đến cắn phải lưỡi, Nám Nám vừa bụm miệng vừa nhặt đồ lên.
Là một bông hồng trắng được gói rất đẹp.
Phía sau Ninh Hạo Nhiên lạnh lùng giải thích: “Cô bán hoa bên đường cứ giữ anh
lại mua, không phải định mua cho em đâu.”
“Ừm...”. Lừa ai chứ, cô bán hoa bên đường lại có thể gói tinh tế thế này được
ư, nhất định là anh ấy đã chọn rất kĩ trong tiệm hoa đây, nhưng Nám Nám hoàn
toàn không bị thành ý của anh làm cho cảm động rơi nước mắt.
Cô ngượng ngùng lục lọi ba lô một hồi mới rút ra một chiếc hộp sắt, không thèm
quay đầu lại vứt luôn qua sau, chẳng buồn quan tâm xem có đụng trúng người ngồi
sau hay không.
“Lại là chocolate?”. Anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
Nám Nám ho một tiếng: “Không biết, nhặt bừa trong siêu thị thôi, đây là cái rẻ
nhất.”
Ninh Hạo Nhiên mở nắp hộp, lật giấy gói, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi mím chặt
môi.
Anh từng nói với cô anh ghét nhất là vị chocolate, vì vậy, mấy cô gái hay tặng
chocolate anh đều không thích.
Thế nên lần nào, cô cũng nhớ mua cho anh bánh ít chocolate.
Cũng giống như cô từng nói với anh, cô ghét nhất màu đỏ tầm thường của hoa
hồng, nhìn đã chả muốn ăn cơm.
Vì thế lần nào, anh cũng nhớ mua cho cô hoa hồng trắng.
Lễ
Tình nhân - Chuyện buổi chiều
“Oa Oa, chị vẫn chưa bị anh rể trói lại đấy chứ? Buổi
tối cùng ra ngoài hát karaoke được không?”. Nám Nám vừa gọi điện thoại vừa cẩn
trọng liếc sang phía Ninh Hạo Nhiên, may là anh đang tính toán điểm thi bù,
không còn thời gian đâu mà xét nét lời ăn tiếng nói của cô.
“Giờ vẫn chưa,