
ng biểu tình, giống như bị mất đi linh hồn, dựa vào chiếc ghế đang
ngồi, nghe được tiếng nói của hắn, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn, khớp
xương trở lên trắng bệch.
Luật sư cười cười: “Tất cả mọi người đều muốn yên ổn, cho nên Lâm tiểu thư… Xin lỗi.”
Khiến cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy bị phản bội cùng thương tổn, cũng không phải ý muốn của hắn.
Một lát sau, Bồi thẩm đoàn rốt cục đưa ra phán xét.
“Nguyên cáo đương sự Lâm tiểu thư, mọi lý do cô đưa ra đều không có khả
năng chứng thực, hủy bỏ mọi yêu cầu bồi thường, ngược lại, trường hợp
của Nhạc Phong tiên sinh có ảnh hưởng to lớn tới danh tiếng của tập đoàn Nhạc thị, yêu cầu bồi thường ba vạn nhân dân tệ…”
Đây tựa như một trò hề náo nhiệt.
Cả hội trường ồ lên một tiếng thật lớn, mãi cho tới khi kết thúc, toàn
bộ phương tiện truyền thông cùng kí giả hầu như đều ùa lên, nhân viên
bảo vệ của tòa án cùng với vệ sĩ của Nhạc thị vây quanh Nhạc Phong cùng
luật sư biện hộ. Lâm Hi Hi đánh mắt nhìn, cảm giác toàn thân đều không
có khí lực, nước mắt ấm áp quanh viền mắt cuối cùng cũng rớt xuống, nàng nhìn ánh mắt chăm chú đang nhìn nàng của Nhạc Phong, kia hẳn là một
loại thương hại, một kiểu yêu thương đến cùng cực thương hại.
Lâm Hi Hi thu thập tất cả tài liệu, thân thể nhỏ bé yếu ớt vẫn bồi hồi
trên bờ vực sụp đổ, toàn bộ tiếng động xung quanh đều không liên quan
đến nàng, nàng không biết Tống Viện Y rời đi lúc nào, chỉ là luật sư vẫn còn đứng bên cạnh nàng, nắm tay lặng lẽ quan sát nàng.
“Lâm tiểu thư, vui lòng khoan hãy rời đi.” Luật sư nhẹ nhàng cản một chút, lịch sự nói.
Lâm Hi Hi yếu ớt cười một tiếng, đó là nụ cười đẹp như đóa hoa mĩ lệ hé
nở, làm viên luật sư hơi hoảng hốt một chút, nàng nhẹ giọng mở miệng,
tiếng nói như tiếng suối êm tai: “Lam tiên sinh, còn một phần ba chi phí tôi còn chưa đưa cho ông, thực sự xin lỗi, nhất định không nhiều như
Nhạc thị cấp, thế nhưng xin không nên chê bai, dù sao danh dự của ông
cũng bị hủy, thật khiến cho người ta thông cảm.’’
Mảy may không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, luật sư kinh động một hồi,
sắc mặt càng trở lên xấu hổ, “Lâm tiểu thư xin chờ một chút, Nhạc Phong
tiên sinh muốn nói chuyện riêng với cô.” Luật sư dè xuống xấu hổ, nhẹ
giọng nói.
Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi chăm chú nhìn hắn, thì ra nhanh như vậy, những người bên cạnh nàng đều trở thành người của Nhạc Phong.
Những người đó điều không phải ai khác, đều đã từng hứa hẹn cùng nhau kề vai chiến đấu, thì ra cho đến cuối cùng cũng chỉ có một mình nàng nỗ
lực chống đỡ, dù có thua đi nữa, sụp đổ đi nữa cũng chỉ có một mình nàng gánh chịu.
Không yếu đuối là giả. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua chỗ nhân chứng. Mở miệng hỏi: “Viện Y đâu?”
Luật sư khôi phục vẻ ưu nhã: “Tống tiểu thư hẳn là đang trên đường tới
sân bay, cô ấy vẫn muốn ra nước ngoài, hiện tại cũng coi như là hoàn
thành tâm nguyện.”
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng mỉm cười, đem nước mắt đang hung hăng muốn rớt xuống đè nén lại, ôn nhu mở miệng: “Vậy ông giúp tôi chúc cậu ấy vạn sự như
ý, trước đây tôi cứ một mực theo ý mình không để ý đến suy nghĩ cùng cảm nhận của cậu ấy.”
Luật sư nhìn mặt nàng, nhẹ giọng trả lời: “Tôi sẽ chuyển lời.”
“Còn nữa, nói với Nhạc Phong,” Lâm Hi Hi ổn định tinh thần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. “Không có chuyện gì cần phải gặp mặt nữa.”
Nàng một chút cũng không muốn gặp tên ác ma kia.
Luật sư chỉ lặng yên nhìn nàng, không hề nhiều lời, Lâm Hi Hi hướng phía cửa đi ra ngoài, ngoài cửa nhà báo cùng phóng viên đông nghịt gây ùn
tắc, âm thanh cùng tiếng người nhốn nháo, thân ảnh mảnh khảnh của nàng
không nhận ra có vấn đề gì lạ, ngoảnh mặt làm ngơ đi qua đại sảnh.
Nàng thật không ngờ tới, tại cửa phụ bên cạnh, có người đang đợi nàng.
Vựơt qua hành lang, một cỗ tối ùa đến trước mặt, Lâm Hi Hi run rẩy sợ
sệt, đẩy lối thoát hiểm tiếp tục đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa tiến
lên một bước, trên vai truyền đến một trận đau đớn! “Á…” Lâm Hi Hi kêu
nhỏ một tiếng, nhìn thấy một thân Âu phục phẳng phiu bên cạnh, một cỗ
không khí xa lạ mà quen thuộc chợt ùa đến, trong nháy mắt nàng chưa kịp
suy nghĩ mọi khí lực đều đã tan biến, trong nháy mắt suy yếu nằm trong
lòng một người.
Thuốc mê rốt cục có tác dụng, Nhạc Phong nhìn cô gái nhỏ ưm nhẹ trong
lòng, một tay rút xilanh thuốc mê trên vai nàng nhét vào túi, ưu nhã mà
nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng, nhẹ giọng gọi: “Hi Hi..”
Đầu óc Lâm Hi Hi hoàn toàn mê muội, toàn thân vô lực, đột nhiên bị ôm lấy, một chút khả năng phảm kháng cũng không có.
Tận đến lúc bàn tay kia xoa khuôn mặt nàng, nhiệt độ nóng hổi khiến nàng không thể không nhìn.
Ánh mắt mệt mỏi cố nhìn, thấy lúm đồng tiền của ác ma dán sát mặt mình, thân thể Lâm Hi Hi kịch liệt run rẩy.
Thân thể rũ xuống nhanh chóng bị Nhạc Phong ôm chặt lấy, ánh mắt hắn
tràn ngập yêu thương cùng mê luyến, dán sát vào khuôn mặt nàng thấp
giọng nỉ non: “Hi Hi, đã lâu không gặp.” Mê muội trí mạng, trên vai từ chỗ kim tiêm sắc nhọn, thuốc nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Lâm Hi Hi mẫn cảm biết được đấy là thuốc mê, không đủ để nàng mất đi
toàn bộ ý thức, thế nhưng có