
hôi.
***
Xe một mạch chạy tới tòa án.
Đầu giờ chiều, ngày hè nhiệt độ mặt trời tưởng chừng như muốn nướng chín mọi thứ trên mặt đất, cầu thang đi vào cửa tòa án cũng trang nghiêm lạ
thường, một đoàn xe phía đối diện dừng lại, vô số nhà báo chen chúc
không ngừng, gần như làm ùn tắc giữa cửa.
Lâm Hi Hi xuống xe liền một mạch đi vào trong, lơ đãng đảo qua phía đối
diện thấy Nhạc Phong cùng một đoàn người đi theo, hắn mặc Âu phục màu
đen, trên trán lộ ra vẻ ôn hòa hiền hậu, làm cho trái tim cảm thấy ấm
áp, hắn giương mắt đảo qua mọi người, bảo vệ hai bên dẹp đường giúp hắn
không cần trả lời bất cứ một vấn đề hay câu hỏi nào.
“Nhạc tiên sinh, phiên tòa này mở ra hầu như mọi người đều không biết,
mọi thông tin đã hoàn toàn bị phong tỏa, xin hỏi có phải Nhạc thị đã ra
tay ngăn cản mọi tin tức không?”
“Nhạc tiên sinh, nghe nói lệnh đường và lệnh tôn đều từ nước ngoài trở về, cụ thể trong trường hợp này họ sẽ đóng vai trò gì?”
“Nhạc tiên sinh, xin hỏi đối với vụ kiện này ngài có lòng tin hay không? Đúng là đối phương cố ý vu khống chứ?”
“Nhạc tiên sinh…”
Với lực lượng hùng hậu mở đường, Nhạc Phong vững vàng tiến lên phía trước, sắc mặt bình tĩnh mang theo vẻ lãnh huyết.
Lâm Hi Hi từ xa nhìn, lâu ngày không gặp, nàng vẫn còn quen thuộc với vẻ mặt của hắn.
Vẻ trầm tĩnh mà bên trong nổi lên phong ba, cùng với bề ngoài của hắn là một, sự tình này muốn lừa gạt bao nhiêu người nữa ?
Nhạc Phong nhàn nhạt nhìn quét qua đoàn người, lúc bước lên bậc thang
cuối cùng đôi mắt từ từ nheo lại, nhìn tiểu mỹ nhân trong góc phòng.
Nàng tới rồi, thân ảnh xinh đẹp mỹ lệ kia, mang theo ánh sáng rực rỡ như pha lê, đập vào vành mắt hắn.
Hi Hi của hắn hình như đẹp hơn một chút.
Nhạc Phong xa xa nhìn nàng, khóe miệng nổi lên nhất mạt ý cười, không hề kiêng nể gì cả.
Lâm Hi Hi cũng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa bình tĩnh như nước, tận tới khi điện thoại di động vang lên, luật sư nhắc nhở nàng quay
lại, nàng nhẹ giọng lên tiếng trả lời, thu hồi mọi ý nghĩ.
Trong phòng không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau cặp kính, mắt luật sư ánh lên một tia thản nhiên.
“Sau ba tiếng chuông sẽ bắt đầu.” luật sư nhìn Lâm Hi Hi , “Tống tiểu
thư xuất hiện với tư cách người làm chứng, Lâm tiểu thư, làm tốt vai trò nguyên cáo tố cáo đối phương là ổn rồi, nếu có việc ngoài ý muốn cũng
xin bình tĩnh.”
Lâm Hi Hi gật đầu nhẹ giọng nói: “Được.”
Tống Viện Y ngồi ở bên cạnh vẫn không nói gì, sắc mặt hơi trắng bệch, nghe tiếng “Được” kia, ngón tay đột nhiên cụp chặt.
Tòa án rất trang nghiêm, lãnh khí như xâm nhập vào lồng ngực mọi người.
“Hai bên tố tụng đều đã hoàn thành phản biện và hòa giải, hiện tại mời
luật sư bên bị cáo tiến hành hỏi nhân chứng, trong đó mời không công
kích đến vấn đề thân thể, bắt đầu.”
Tống Viện Y lẳng lặng ngồi đấy, biểu tình cứng ngắc, trông giống như một pho tượng.
Cách đó rất xa, Nhạc Phong dựa lưng vào ghế, ngũ quan tuấn lãng, góc
cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang khẩn
trương ngồi ở giữa, bàn tay nhỏ bé của Lâm Hi Hi nhanh chóng toát đầy mồ hôi, ánh mắt trong veo mang theo tia cổ vũ nhìn bóng lưng Tống Viện Y,
nàng cũng rất sợ, càng không vui vẻ gì.
Luật sư biện hộ không đứng lên, khóe môi nhếch lên tỏ ý lịch sự nhưng
tươi cười lạnh lùng, “Nhân chứng, cũng là người mà nguyên đơn tố cáo bị
cưỡng bức – Tống tiểu thư, mời miêu tả lại chi tiết sự việc lúc đó, xác
định sự việc xảy ra lúc đó, đồng thời khẳng định người cưỡng bức cô lúc
đó là đương sự của tôi – Nhạc tiên sinh?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Viện Y bỗng nhiên tái nhợt, thật lâu không nói lên lời. “Nhân chứng, xin mời trả lời.”
Tống Viện Y cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhạc Phong,
giống y như tưởng tượng của cô, đôi mắt của Nhạc Phong từ đầu tới giờ
chỉ nhìn Lâm Hi Hi, không liếc mắt nhìn cô một cái.
Điểm mấu chốt trong lòng bị động tới, Tống Viện Y chịu đựng lạnh giá
toàn thân nói : “Tôi không biết, ngày đó tôi chỉ nhận được điện thoại
của Hi Hi gọi tôi đến, tôi thực sự có đi qua, nơi đó rất tối, tôi không
nhìn rõ là ai, về sau thì bị cưỡng bức thực sự, tôi trước đó chưa từng
phát sinh quan hệ với bất kỳ ai, bệnh viện có thể chứng minh.”
Luật sư biện hộ cười cười: “Tốt, cảm ơn câu trả lời của Tống tiểu thư.
Tôi xin hỏi rõ một chút, nói cách khác là chính nguyên cáo là người xúi
giục cô đi đến địa điểm đó, sau đó phát sinh một loạt hành động ngoài ý
muốn phải không? Đồng thời dưới mắt người ngoài, ngoại trừ có thể xác
minh sự việc có xảy ra cô không thể khẳng định điều gì khác, tóm lại
hành vi dã man mà đương sự của tôi gây nên, là như vậy sao?”
Tống Viện Y nghe được một số tiếng động từ phía sau, cô cắn răng, kiên trì không nhìn tới bên kia.
“…. Đúng là như vậy.” Tiếng nói của cô có chút nghẹn lại.
Lâm Hi Hi kinh ngạc khi nghe thấy tất cả, cả người giống như cứng lại, mồ hôi lạnh cũng đọng lại trong lòng bàn tay.
“Cậu ấy đang nói gì vậy?” Lâm Hi Hi thấp giọng hỏi, không tin tưởng nhìn luật sư ngồi bên phải, hỏi lại một lần, “Đến tột cùng là cậu ấy đang
nói gì vậy?’