
thể khiến nàng toàn thân vô lực không thể
cử động. Nàng há miệng thở dốc, muốn duy trì sự thanh tỉnh.
“Anh muốn làm gì?” Bị Nhạc Phong ôm chặt lấy, Lâm Hi Hi cắn môi, gian nan thốt ra vài tiếng.
Nhạc Phong ôm chặt thân thể trong lòng, nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng.
Lâm Hi Hi muốn né tránh, nỗ lực quay đầu đi, lại bị Nhạc Phong túm chặt
cằm, đôi môi hắn lại càng hung hăng bao trùm lên mắt nàng.
Nước mắt còn ẩn chứa trong đôi mắt trước đó, bị hắn hôn đến.
Một cỗ chua xót dâng lên, Lâm Hi Hi không thể chịu đựng được kêu lên: “NhạcPhong, thả tôi ra!”
Nhạc Phong tỉ mỉ nhấm nháp nước mắt nàng, vòng tay ôm ấp càng buộc chặt, dán chặt vào cổ nàng: “Không, anh không buông tay, cả phiên tòa anh vẫn luôn nhìn em, em không để ý sao? Hi Hi anh nói rồi, phụ nữ như em chỉ
thích hợp nằm trong lòng anh mà rơi lệ, không nên ngồi trên tòa án chống lại anh, nhớ kỹ chưa? Vậy mà hết lần này đến lần khác, em thế nào lại
không nghe lời anh?”
Hơi thở ấm áp của hắn bao trùm, rất ấm áp, thế nhưng giống như cánh tay của hắn xiết rất đau, rất đau rất đau.
Lâm Hi Hi không nhịn nổi nỗi chua xót, nước mắt lần nữa rơi xuống.
“Anh thắng rồi… Thả tôi đi đi.” Thanh âm run run, tại giờ phút này, nàng mất hết khí lực, không thể chống lại.
“A…” Nhạc Phong khẽ cười một tiếng, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tỉ
mỉ ngưng mắt nhìn, “Thật là kỳ lạ, tôi muốn ở đây đánh bại em, cho em
biết mùi vị đau đớn như thế nào, để xem lần sau em còn dám dùng cách này để chống lại tôi hay không, thế nhưng không có cách nào… Hi Hi nhìn
thấy sự yếu đuối của em lại yêu thương, lại không đành lòng, Hi Hi em
cảm thấy được không? Tôi vẫn còn yêu em, rất yêu, rất yêu em…”
Tình hình trước mắt đều bại lộ trước mặt hắn, Lâm Hi Hi trốn không được.
Tay hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, da thịt nàng, làn môi nàng, một lần lại một lần không biết mệt mỏi là gì.
“Hi Hi…” Nhạc Phong cúi đầu sát mặt nàng, hơi thở phun thẳng vào môi
nàng: “Chồng của em đâu? Ngày đó tại bệnh viện, người đàn ông ôm em kia, đi đâu rồi? Tôi ngày hôm nay nghĩ muốn gặp hắn, vì sao hắn lại không
xuất hiện? Hi Hi… Em lừa tôi có phải không, em làm gì có chồng, ngoại
trừ tôi ra ai còn muốn em chứ?”
Lâm Hi Hi không muốn hít thở mùi vị của hắn, dùng toàn bộ sức lực còn
lại kịch liệt né tránh, Nhạc Phong mẫn cảm nhận thấy ý đồ của nàng, giơ
tay xiết chặt chiếc cổ yếu đuối của nàng, cúi đầu hôn lên mắt nàng.
“Không được…” Lâm Hi Hi luống cuống, trong vòng tay của hắn run giọng chống cự, “Không được như vậy… Đừng!”
Cánh môi Nhạc Phong gắt gao ngăn chặn miệng nàng, đầu lưỡi nóng hổi hung hăng tách hai hàm răng nàng, ôn nhu mà tàn sát bừa bãi.
Lâm Hi Hi vẫn bị vòng tay rắn chắc của hắn siết chặt, hai bàn tay đặt
trên ngực hắn, dùng hết toàn bộ khí lực đẩy hắn ra, có trời biết thân
thể bị tiêm thuốc mê yếu ớt thế nào, sức lực yếu ớt đối với vòm ngực
rộng lớn của Nhạc Phong không có một chút tác dụng, hắn hầu như không
cần cố sức vẫn giữ tư thế hôn mà đem cả người nàng ôm chặt vào trong
ngực.
Toàn bộ hô hấp bị cướp đi, toàn bộ kháng cự của Lâm Hi Hi hoàn toàn sụp đổ!
Không … Không nên như vậy! Nàng hận hắn!
Chua xót mạnh mẽ cuốn lấy nàng, nước mắt từ khóe mi mãnh liệt rơi xuống, trong lúc hắn nói, Lâm Hi Hi liều mạng giãy dụa, thống khổ “ưm” thành
tiếng không ngừng rên lên, càng thêm kích thích thú tính của Nhạc Phong.
Nước mắt điên cuồng rơi xuống, Lâm Hi Hi chưa bao giờ tuyệt vọng như
vậy, ngay cả lúc trên phiên tòa bị bọn họ phản bội nàng cũng không tuyệt vọng như lúc này.
“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cửa sắt của lối thoát hiểm bị một chấn động mạnh phá hỏng, cửa chật vật bị mở ra.
Nhạc Phong nhìn thoáng qua, ngừng động tác, đôi mắt hiện lên một tia lãnh khốc.
“Hi Hi!” Nguyễn Húc nhào tới, vô cùng lo lắng trong nháy mắt nhìn bao
quát hoàn cảnh trước mắt! “Mẹ kiếp!” Hắn hung hăng chửi một tiếng, tiến
lên đẩy Nhạc Phong ra, kéo Lâm Hi Hi từ trong lòng hắn ra, để nàng dựa
cả người vào hắn.
“Hi Hi, cô thấy thế nào?” Nguyễn Húc ôm thắt lưng nàng, cảm giác được
nàng không hề có chút khí lực nào dựa vào người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn
tái nhợt tràn đâỳ nước mắt.
Chỉ có làn môi sưng đỏ, đáng thương không gì sánh được. Lửa giận trong
lồng ngực Nguyễn Húc bỗng nhiên dấy lên, ánh mắt tức giận đến cực điểm
đánh về phía Nhạc Phong, lạnh lùng nghiến răng hỏi: “Nhạc tiên sinh,
thật khéo, anh đã ở đây, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, anh đã
làm chuyện chết tiệt gì với Hi Hi vậy?”
Đối mặt với ánh mắt hung dữ của Nguyễn Húc, vẻ u ám trong mắt Nhạc Phong từ từ nổi lên, sửa soạn một chút cổ áo không chỉnh tề, thân ảnh ưu nhã
mà cao ngất, khóe miệng cong lên: “Anh là ai?”
Hi Hi của hắn, ngày càng thu hút đàn ông.
Sắc mặt Nguyễn Húc nghiêm nghị im lặng vài giây, vừa định nói gì, vạt áo trước ngực đã bị Lâm Hi Hi khẽ kéo, khuôn mặt nàng tái nhợt vô cùng yếu đuối, nhưng kịch liệt thống hận cùng chán ghét, khàn khàn nói: “Dẫn tôi đi …”
Nàng không muốn tiếp tục nhìn tên ác ma này, nửa khắc [một khắc là mười lăm phút nha mọi người ^^'> cũng không muốn!
Trong mắt Nguyễn