
ch Dương toát ra năng lực có thể khiến người ta tan chảy,
hô hấp càng gấp gáp. Phụ nữ mặc sơ mi của đàn ông rất quyến rũ, huống
chi nàng lại cảm nhận được nguy hiểm, đơn thuần làm người ta muốn giữ
lấy, cho nàng nếm thử mùi vị tình dục như thế nào, mà không phải hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn, êm dịu mà gọi hắn: “Tần tiên sinh”, cái miệng nhỏ
nhắn kia nhất định sẽ tràn ra tiếng ngân mê hoặc, mà không phải là cái
từ ngữ quái gở này!
Cô gái nhỏ này, lúc nào đó phải khiến cho đầu óc nàng thanh tỉnh một chút mới được!
Hắn nên dùng hành động thực tế để nói cho nàng biết, phụ nữ nên đứng ở
phía sau sự bảo vệ của đàn ông, và không nên tỏ ra mạnh mẽ, càng không
thể kiên cường mạnh mẽ.
“Một tuần”, Tần Dịch Dương mở miệng nói, tiếng nói u ám hiện lên một tia nhẫn nại, khóe miệng cong lên.
“Nhiều nhất là một tuần, em phải đồng ý.’’
Hắn rất ít khi nghiêm túc tuyên bố với nàng điều gì, lúc này đây lại khẳng định chắc chắn như vậy.
Lâm Hi Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn mà hồn xiêu phách lạc, hô hấp
bất ổn, chật vật giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, chạy ra khỏi phòng làm
việc!
Vòng ôm to lớn của người dàn ông cứ như vậy nằm trong khoảng không, Tần
Dịch Dương nheo mắt lại, nhìn cô gái nhỏ nóng ruột chạy trốn kia, cảm
giác sự chịu đựng của mình đã đến giới hạn.
***
Đã là gần cuối tháng chín, thành phố vẫn nóng bức khác thường.
Cả thành phố truyền đi tin tức nóng hổi chờ tới ngày chủ nhật mở phiên
tòa phúc thẩm, về tội danh cưỡng bức của chủ tịch Nhạc Thị có thành lập
hay không, đồng thời định tội, các cơ quan truyền thông bên nào cũng cho là mình đúng, tuyên truyền ngày càng không đúng đắn, cũng ngày một bạo
dạn.
Toàn bộ công việc của Nhạc Thị đều đình trệ, tuy rằng nội bộ Nhạc Thị có người oán hận bố mẹ Nhạc Phong nhưng trong buổi họp báo phỏng vấn lại
không chút nào che giấu sự oán hận đối với nguyên cáo vì đã cố tình gây
sự khiến cho Nhạc Thị tổn thất danh dự mà dẫn tới hành vi bất mãn cùng
oán hạn, một cô gái nhỏ nhu nhược như vậy, trong lần tố tụng đầu tiên đã thất bại lại ngóc đầu trở lại, lần thứ hai lại tố cáo tội danh mà không ai có thể tin tưởng, nhưng nàng lại kiên định làm cho bằng được.
Cửa tòa án tấp nập các đoàn xe.
Thông qua cánh cửa sổ Lâm Hi Hi nhìn người phía đối diện, sau một lúc
lâu mới từ trong xe bước ra, Nguyễn Húc theo sát phía sau, ở phía sau
nàng nói “Tôi nên cử toàn bộ bảo vệ của Bác Viễn đến đây cùng Nhạc Thị
đối đầu một chút, cái loại người này, làm sao lại kiêu ngạo đến như
vậy?”
Ngón tay Lâm Hi Hi run rẩy, ngưng mắt nhìn phía đối diện, có cơ quan
truyền thông chen chúc, có một bức tường bảo vệ, vợ chồng họ Nhạc cùng
Nhạc Phong từ trong xe đi ra, còn có một thư ký bên cạnh Nhạc Phong, là
Kiều Nhan.
“Hay thật, tôi đoán bọn họ hận không thể cho phát sóng trực tiếp đấy…” Nguyễn Húc cười lạnh cảm thán một tiếng, khóa cửa xe.
Sau đó phía truyền thông như ngửi được mùi, hướng phía Lâm Hi Hi chạy nhanh tới. “Lâm tiểu thư, cô vẫn luôn không trả lời vào vấn đề chính mà truyền thông muốn hỏi, là vì bản thân cô chột dạ sao?”
“Lâm tiểu thư, nguyên nhân gì thúc đẩy cô lần nữa chống án ?”
“Lâm tiểu thư …”
Bọn họ chen chúc chạy đến, tiếng huyên náo khiến cho Lâm Hi Hi cảm thấy
hít thở không thông, cũng cảm thấy cả người bị xô đẩy mãnh liệt.
Microphone cơ hồ chạm được đến môi của nàng, có mùi vị của sự bức bách.
“Đáng chết…” Nguyễn Húc tận lực che chở cho nàng không bị bọn người đó
quấy rầy đến, hiện tại hắn đã cảm giác được cái gì gọi là thế đơn lực
bạc, mặc dù bản thân là một đại nam nhân.
Hẳn là so với phụ nữ thì mạnh hơn, nhưng mà ngu ngốc đối đầu với không
phải một người mà là một đám, hơn nữa còn là một đám người không sợ chết là gì, hắn thì có hề hấn gì chứ.
“Chúng ta đi vào bên trong trước đi!” Không chần chừ, Nguyễn Húc hướng
bên tai Lâm Hi Hi hét một tiếng, liền kéo nàng đi vào bên trong.
“Lâm tiểu thư, chúng tôi đã phỏng vấn qua bố mẹ cùng người nhà nạn nhân
đã tử vong Tống Viện Y tiểu thư, đối với sự việc bị cường bạo bọn họ tỏ
thái độ không tin tưởng , rất có thể trên phiên tòa họ sẽ đối kháng với
cô, đối với tình huống như vậy cô có ý kiến gì?”
“Anh nói cái gì? Bác Tống …. Bọn họ nói thế nào?” Ánh mắt Lâm Hi Hi chợt sáng lóe lên, tựa như là không hỏi ra vấn đề thì quyết không bỏ qua,
tựa đã bị nhà báo đó bắt thóp được lời nói, không khỏi một hồi kích
động.
“Hi Hi!” Nguyễn Húc cau mày kêu nàng một tiếng, che đi microphone của
nhà báo kia, “Đừng tin! Bọn người này đều đang nói bừa đó.”
Sắc mặt Lâm Hi Hi càng thêm tái nhợt, nhẹ nhàng ngăn tay Nguyễn Húc lại, hỏi lại lần nữa: “Bọn họ nói như thế nào?”
Nhà báo nói: “Theo cha mẹ Tống Viện Y tiểu thư cho biết họ không thừa
nhận sự việc cường bạo xảy ra, hơn nữa có thể trên tòa họ sẽ đứng về
phía lập trường của bị cáo mà bác bỏ đơn tố tụng của cô. Chẳng lẽ Lâm
tiểu thư không biết sao? Đối với thái độ này của người nhà họ Tống cô có cảm tưởng gì?”
“Chuyện đó, anh khẳng định sao?” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nhưng kiên định mà hỏi.
Nhà báo tưởng mình đang mơ: “Lâm tiểu thư, là tôi đang hỏi cô.”
“Anh