
a ửng đỏ, Lâm Hi Hi cố gắng chống
cửa, kêu lên: “Tần tiên sinh, tôi tùy ý vào toilet chuẩn bị một chút là
tốt rồi, không cần phiền phức như vậy.”
Lát nữa nàng phải mặc áo sơ mi của hắn đi ra ngoài làm việc? Tuyệt đối là không thể được!
Tần Dịch Dương quay người lại, thân ảnh cao ngất từ từ tới gần nàng: “Là muốn đợi tôi giúp em thay?” Lâm Hi Hi cả kinh mặt ửng đỏ: “Ý của tôi không phải là như vậy!”
Tần Dịch Dương một tay chống lên cửa, vẻ hài hước trên khuôn mặt tuấn
lãng từ từ hạ xuống, ngắm đúng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ý của em
như thế nào không quan trọng, không nên tùy tiện chọc vào suy nghĩ của
đàn ông, bằng không, tôi sẽ cho đây là lời mời của em với tôi.”
“Ngoan, thay xong thì đi ra,” Hắn xoa bóp cằm của nàng, “Sau này em nên hình thành thói quen như vậy đi.”
Lâm Hi Hi không hiểu gì cả, mơ màng lộ ra sự thấp thỏm, động tác của hắn tự nhiên như vậy, khiến nàng không chỉ quên trốn chạy, thậm chí còn
quay về chỗ cũ thử xem một chút…
Đáng chết! Tại sao nàng lại có thể như vậy?
Cửa từ từ đóng lại, nàng chỉ có thể thả lỏng, cố gắng không gây ra tiếng động, rửa sạch những vết dơ trên người.
Thật vất vả mới rửa sạch, nàng ướm thử áo sơ mi của hắn, nhưng phát hiện áo sơ mi này quá lớn, lớn đến mức có thể bao trùm hết hơn nửa người
nàng, Lâm Hi Hi quấn bện thật lâu, lại ở trong phòng đi đi lại lại hồi
lâu mới dám đi ra ngoài.
Tần Dịch Dương ngồi trên ghế xoay, im lặng mà gõ bàn phím.
Mười ngón tay thon dài bay lượn, theo bàn phím hiện lên một dãy số liệu
lên xuống liên tục, công suất làm việc của hắn luôn luôn cao, không mang chuyện tư vào công việc, thẳng tới phạm vi nhìn, chợt có một thân ảnh
mảnh khảnh tiến vào, lực chú ý mới tản đi một chút.
Cô gái nhỏ trước mặt, như hồi sinh sau cơn mưa, xinh đẹp đáng yêu.
Trời biết được nàng đã dùng bao nhiêu kim băng mới đem áo sơ mi rộng
thùng thình cố định ở phía sau người, măng- séc sắn cao cao, vạt áo dư
thừa buông xuống một bên hông, lúc này mới có thể nhìn thấy những đường
cong trên thân thể nàng, bên dưới chiếc váy nhỏ hẹp màu đen bao trùm cặp mông, hiện ra hai chân nhỏ nhắn trắng noãn.
Ôi…
Chiếc áo hàng hiệu mấy vạn của hắn bị nàng cải biến như vậy có vẻ rất
hợp với nàng. “Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ là phẳng lại cho ngài, thế nhưng
muốn ra ngoài làm việc tôi chỉ có thể mặc như vậy.” Lâm Hi Hi đỏ mặt
giải thích, nàng cũng biết tự ý sửa y phục của người khác là không đúng.
“Trông cũng đẹp…” Tần Dịch Dương nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát nàng.
“Không phải tới sở cảnh sát sao? Kết quả như thế nào?” Hắn thay đổi
trọng tâm câu chuyện, không muốn cô gái trước mặt ngượng ngùng không tự
nhiên.
Lâm Hi Hi thoáng buồn, tinh thần có chút suy sụp, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
“Tôi chỉ đem sự thật nói với bọn họ, chứng cứ chính xác tôi rất khó cung cấp, chỉ có Nguyễn Húc có thể chứng minh ngày đó sau khi tòa tuyên án,
Nhạc Phong đã dùng thuốc mê khống chế tôi, còn có nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của Viện Y còn lưu lại những cuộc gọi với người lạ trong
thời gian đó, có thể chứng minh đó là do Nhạc Phong gây ra… Bọn họ tìm
cách xóa bỏ.”
Lâm Hi Hi khó khăn nói hết.
“Nghe có vẻ hơi chậm, hiệu suất làm việc của họ chỉ được thế thôi à?”
Tần Dịch Dương liếc mắt đảo qua màn hình máy vi tính, khóe miệng cong
lên.
Lâm Hi Hi không nói gì để phản kháng.
“Tôi sẽ cố gắng hơn.” Tiếng nói của nàng rất nhẹ nhưng kiên định.
“Được.” Ý cười trên môi Tần Dịch Dương càng mở rộng.
Lâm Hi Hi có chút không phục, nhẹ nhàng cắn môi rồi lại buông ra, hỏi: “Ngài sẽ đi xem phiên phúc thẩm chứ?’’
“… Có lẽ!” Tần Dịch Dương cũng rất nghiêm túc, đau lòng mà nhìn nàng: “Tôi sẽ đi.”
Cùng hắn đối diện vài giây, tựa hồ trong nháy mắt ngoại trừ khích lệ còn biểu hiện gì, không có châm chọc và coi thường, lồng ngực Lâm Hi Hi
cũng bình ổn một chút, cũng thoải mái không ít.
“Tôi đi ra ngoài làm việc.” Nàng muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Lâm Hi Hi quay đầu lại thấy Tần Dịch Dương từ chỗ ngồi đứng dậy, động
tác giống như một con báo đang ẩn lấp, đôi mắt hiện lên một tia thích
thú như đi săn, còn có nồng đậm thâm tình không rõ là gì, Lâm Hi Hi hồi
lâu mới biết, đó là gì…
“Em không biết có một loại cảm giác hợp khẩu vị của người ta sao?” Tần
Dịch Dương kéo cánh tay của nàng qua, hơi dùng lực một chút đem nàng túm vào trong lòng.
“Nhìn thấy được nhưng không ăn được, rất khó chịu.”
Thoáng cái nằm trong khuỷu tay của hắn, cách Âu phục cùng giày da, Lâm Hi Hi cũng khẩn trương một hồi.
“Tần tiên sinh, đây là phòng làm việc!” Sức lực của nàng không thể chống lại hắn, chỉ có thể cao giọng cảnh cáo.
“Tôi rất rõ ràng.” Hắn cụp mắt, đường nét tuấn lãng phóng đại trước mắt
nàng, bàn tay to từ từ vuốt ve lưng nàng, “Đây là phòng làm việc của
tôi.”
Vậy là có thể tùy tiện làm sằng? Trong long Lâm Hi Hi phát ra một câu.
“Tôi còn chưa có đồng ý làm người đàn bà của ngài, tôi không đồng ý…”
Động tác của hắn càng ngày càng khác người, Lâm Hi Hi nhịn không được
kêu lên.
Tại trên lưng nàng mà vuốt ve, chạm tới sát viền nội y từ từ dừng lại.
Đôi mắt Tần Dị