
ửa ra, vội vàng tiếp đón cô.
Bên trong không rộng lắm, chỉ có một chiếc giường sát tường
cùng với chiếc bàn nhỏ. Ghế dựa đối diện với sổ có thể nhìn thấy ngay cảnh sắc
bên ngoài.
Ngồi trên ghế là một phụ nữ chừng hơn năm mươi, để mái tóc
khá ngắn, mặc đồ màu trắng của bệnh nhân, ánh mắt hướng về phía cửa sổ không hề
chớp mắt, có vẻ như thực yên bình.
“Mẹ” Hạ Cúc Hoa đem hoa quả đặt lên bàn, nhẹ giọng gọi một
tiếng.
Người phụ nữ kia không nhúc nhích, như đang đắm chìm trong
suy nghĩ của riêng mình
Thôi Trân đem bình nước đặt lên bàn rồi rót ra một ly nước
đưa cho cô, ý bảo Hạ Cúc Hoa ngồi xuống giường, chính mình cũng ngồi bên cạnh.
“Gần đây có khỏe không ?” Thôi Trân nhìn Hạ Cúc Hoa, trong mắt
hiện rỏ sự đau lòng.
Từ 7 năm trước khi Hạ Cúc Hoa đưa mẹ lên đây, bà đã bắt đầu
chăm sóc mẹ cô đến giờ, cũng vì thế mà biết Hạ Cúc Hoa. Những năm gần đây, bà sớm
đã xem cô như con gái mà đối xử. Bà đau lòng nhìn Hạ Cúc Hoa, một năm trước khi
Hạ Hiên gặp tai nạn mà mất, trong bệnh viện này chỉ mình bà biết, cũng vì
thương tiếc đưa nhỏ dễ thương đó mà khóc to mấy ngày trời, lại càng đau lòng lo
lắng cho Cúc Hoa.
Bà Hạ bị bệnh được coi như là một chứng đặc biệt trong tâm
thần, không khóc không nháo, không cười, không nói chuyện. Chính là cả ngày cứ
ngơ ngác ngồi hoặc nằm, giương đôi mắt nhìn, ngay cả ăn cũng cần có người đút tới
tận miệng. Bác sĩ nói bà sống trong thế giới riêng của mình, không muốn tỉnh
táo lại, giống như một người chết, cứ như vậy cho đến ngày bà chân chính chết
đi.
Thôi Trần không lo lắng cho Bà Hạ, bà ấy chịu nhiều tra tấn,
cứ như vậy mà sống có khi lại tốt hơn. Nhưng Hạ Cúc Hoa mới có hai mươi sáu tuổi,
đang như đóa hoa vừa nở trở thành người phụ nữ thành thục, cô chịu khổ so với mẹ
cô không ít hơn là bao. Trước kia cô có bé con Hạ Hiên thông minh láu lĩnh làm
chỗ dựa, không thể tưởng tượng được một năm trước Hạ Hiên cứ như thế mà bị thần
chết đoạt đi mất. Thôi Trân không khỏi thầm oán ông trời, vì sao ông không đối
với Hạ Cúc Hoa tốt một chút.
Thôi Trân nhìn giương mặt vẫn thủy chung giữ nụ cười đạm nhạt
của Hạ Cúc Hoa mà thở dài, nếm nhiều đau khổ như vậy, ngay cả đứa con duy nhất
cũng mất đi, con bé sao có thể bình tĩnh như vậy. Bà lo sợ là những suy nghĩ
đang giấu trong đầu Hạ Cúc Hoa, không biết có khi nào đấy tất cả trào ra rồi nuốt
chủng cô mất.
“Vâng, Dì Thôi khỏe chứ ?”
“ Dì đây cũng chưa phải là bà già.” Thôi Trân cười, “ Mẹ
cháu không có việc gì, cứ yên lặng sống vui vẻ trong thế giới của mình thôi.”
Hạ Cúc Hoa gật đầu. Đúng nha, với mẹ mà nói, đây có lẻ là điều
tốt không thể tốt hơn, cô cũng hiểu như vậy.
Cô đứng dậy, cầm lấy hoa quả trên bàn.
“Để dì đi lấy dao gọt hoa quả.” Thôi Trân thấy thế đứng dậy
đi ra ngoài.
chỉ trong chốc lát, Thôi Trân lại đi vào, cầm trên tay một
con dao nhỏ đưa cho Hạ Cúc Hoa, Hạ Cúc Hoa cũng đem trái cây trong bao đưa cho
bà.
“Đã bảo cháu đừng có tiêu pha rồi mà.” Thôi Trân nhận lấy,
miệng vẫn nhắc đi nhắc lại.
Bà nói thật nhiều thứ, nhưng Hạ Cúc Hoa mỗi lần đi thăm lại
mua mấy loại trái cây bà thích mang vào, làm bà vừa cảm động lại vừa bất đắc
dĩ. Hạ Cúc Hoa chỉ mỉm cười không đáp.
. “Vậy cháu cùng mẹ ngồi tâm sự đi, dì phải đi làm việc, một
lúc nữa sẽ quay lại.”
Dù sao hiện tại các cô gái trẻ cũng không mấy ai tình nguyện
việc đút nước đút cơm, hầu hạ đại tiện tiểu tiện, đặc biệt là ở trong bệnh viện
tâm thần, càng không có nổi mấy người có thể đối mặt với những bệnh nhân tâm lí
không được bình thường này, huống hồ đây cũng không phải là bệnh viện lớn gì,
phúc lợi cũng chẳng được bao, không thu hút được người tới đây làm việc, mà bà
đồng thời cũng có một chân trong việc quản lí cái bệnh viện này, bận đến tối mắt
tối mũi.
Hạ Cúc Hoa nghiêng đầu nhìn theo Thôi Trân đi ra ngoài.
Cô lấy vài trái táo trong túi, ngồi bên giường chậm rãi gọt
vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ để thuận tiện đút cho mẹ mình.
“Mẹ” Hạ Cúc Hoa ngồi xổm dưới chân mẹ mình, xoay người bà lại
để bà có thể mình thấy cô
Ánh mắt bà Hạ rớt trên người cô nhưng chỉ có sự vô hồn,
không hề để ý đến sự tồn tại của cô.
Hạ Cúc Hoa đem miếng táo nhỏ đặt bên miệng bà, Bà Hạ nhấm nuốt
một cách vô ý thức, một hồi lâu thì nuốt xuống.
Hạ Cúc Hoa nhìn chăm chú vào mẹ của mình, cũng không nói lời
nào, mà mẹ cô lại càng không nói.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thôi Trân lại đi đến,
cầm trong tay hai lồng cơm cùng chiếc ghế nhựa.
“Cúc Hoa, để dì đút cơm cho bà ấy! Cháu ăn chút cơm trước
đi! Xem kìa vừa rồi dì cũng quên mất không đem cái nghế nhựa qua cho cháu ngồi,
cháu phải biết mở miệng nhắc chứ, cứ ngồi như vậy không biết chân sẽ tê rần
sao.” Thôi Trân đem một lồng cơm đưa cho cô, đặt chiếc ghế nhựa xuống đất.
Hạ Cúc Hoa lắc đầu tỏ ý không việc gì, đứng lên đem con dao
nhỏ cất cẩn thận, trong bệnh viện như thế này sợ nhất là bệnh nhân phát bệnh sẽ
tổn thương bản thân mình, nên cần cất giữ cẩn thận là điều kiện tiên quyết, đến
cả đồ dùng trong phòng đều phải cẩn thận, đồ đều làm từ nhựa mềm, giường đều được
cố định vào