
ão Trương, chuẩn bị xe!” Hạ Trảm Bằng lớn tiếng mà hét.
“Lão gia, khẩn trương như vậy là muốn đi đâu? Chuyện của Băng Băng giải quyết sao rồi?” Hạ phu nhân ở một bên khẩn trương hỏi .
“Chuyện của nha đầu chết tiệt kia, tôi không muốn quản, chính
mình gây họa thì tự chịu đi. Tôi muốn đi xem Thiên Triệu, tôi muốn đi
xem cái cô Hàn Nhất Nhất kia!” Hạ Trảm Bằng kiên quyết nói.
“Ừ, vậy ông cẩn thận một chút, đừng doạ tiểu cô nương kia!” Hạ phu nhân ở một bên khuyên, cũng tiễn Hạ Trảm Bằng lên xe.
Lúc gần đi, còn không quên dặn dò lái xe: “Lão Trương, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn!”
“Vâng, phu nhân!” Lão Trương gật đầu đáp ứng.
“Làm sao bây giờ. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . .” Hạ phu nhân đi qua đi lại, nếu Trảm Bằng nhìn thấy
Hàn Nhất Nhất cùng Hàn Chân giống nhau như vậy, có thể nghi ngờ hay
không? Đáng sợ chính là, nếu Hàn Nhất Nhất thật sự là con của Hàn Chân,
vậy thì, bà phải giải quyết việc này như thế nào đây?
Nếu Hạ Trảm Bằng từ trên người Hàn Nhất Nhất truy ra chuyện cũ, nếu
biết người phụ nữ mà ông ấy yêu thích kỳ thật không phải không thương
ông ấy, thì Hạ Trảm Bằng sẽ giải quyết việc này ra sao đây?
Bà không dám tiếp tục nghĩ nữa, càng nghĩ lòng bà càng hoảng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . .” Bà yên lặng mà nói với chính mình.
Nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện không có bất luận kẻ nào, bà cầm lấy điện thoại bấm một chuỗi con số.
“Alo!” thanh âm của đối phương nhẹ nhàng mà truyền đến.
“Tôi là Hạ phu nhân, ở quán trà đường XX chờ cô, chúng ta gặp nhau tâm sự!” Thanh âm của Hạ phu nhân lạnh như băng.
“Thực xin lỗi, tôi không ra ngoài được.” Hàn Nhất Nhất thành thực mà trả lời .
“Tôi sẽ cho người đi đón cô, cô nhanh nhanh chuẩn bị đi!” Nói xong, Hạ phu nhân liền cúp điện thoại.
Cầm lấy túi tiền đi ra bên ngoài, nhìn thấy Hạ phu nhân vội
vàng rời đi, Ngải Châu Bích ở phía sau nổi lên nghi ngờ, bà cũng vội
vàng mà rời đi.
—————
“Lão Trương, ông đã gặp qua cái cô Hàn Nhất Nhất kia chưa?” Hạ Trảm Bằng tùy ý hỏi.
“Vâng thưa lão gia, tôi chưa có gặp qua.” Lão Trương cười cười nói, “Lão gia thực khẩn trương, không giống ngài chút nào.”
“Đúng vậy, tôi cũng không hiểu được, vì cái gì lại khẩn trương như vậy, mấy ngày nay mí mắt nháy rất nhiều, tôi cảm giác có chuyện gì
đó, không biết có phải nguyên nhân là đây hay không.” Thanh âm của Hạ
Trảm Bằng có chút phiền muộn.
“Lão gia, ngài suy nghĩ nhiều quá, lão Trương lái xe cho ngài
đã 30 năm, thân thể ngài chắc không khỏe, thả lỏng một chút sẽ tốt
thôi.” Đây chính là lời nói thật lòng của ông ấy, ở Hạ gia mấy chục năm
nay, ông thấy nhiều chuyện lắm, nhưng Hạ Trảm Bằng đối với ông, cũng tốt lắm, chính sự tín nhiệm này, ông cam tân tình nguyện đứng bên người Hạ
Trảm Bằng cả đời.
“Cũng sắp tới rồi.” Hạ Trảm Bằng tự nhủ nói.
Bọn họ nói chuyện phiếm một lúc, gặp thoáng qua một chiếc xe
khác, Hàn Nhất Nhất ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ánh mắt nhìn phía ngoài
cửa sổ, bọn họ trên xe có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài, nhưng bên
ngoài lại không thấy rõ bên trong.
Hàn Nhất Nhất ở trong tiềm thức của Hạ Trảm Bằng, càng không nhìn thấy thì lại càng muốn gặp.
——–
Bên trong quán trà.
“Hạ phu nhân, bà tìm tôi!” Hàn Nhất đứng ở trước mặt bà, rất cung kính mà chào.
“Ngồi đi!” ngữ khí của bà rất lãnh đạm.
Sau đó không khí ngưng đọng vài phút, thái độ Hạ phu nhân rất nghiêm túc, bắt đầu nghiêm khắc mà ép hỏi Hàn Nhất Nhất.
“Hàn tiểu thư, trước tiên, tôi muốn hỏi cô một vấn đề.”
“Phu nhân bà hỏi đi!” Hàn Nhất Nhất hơi nở nụ cười một chút.
Hạ phu nhân nhìn má cô có hai núm đồng tiền, cảm giác có lửa thiêu đốt lòng bà, nhưng bà cố gắng kiềm chế chính mình.
“Cô yêu con trai của tôi sao?”
Hàn Nhất Nhất miệng đang uống một ngụm trà, thời điểm đó như sắp phun ra đến nới, cô bắt buộc phải nuốt nó xuống.
Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sắc bén của Hạ phu nhân, thản nhiên đáp lại: “Tôi không yêu con trai bà.”
Hàn Nhất Nhất vừa nói xong, Hạ phu nhân nâng tách trà lên,
chậm rãi đặt gần bên môi của bà, nâng tay một lúc vẫn còn chưa uống, đem toàn bộ nước trong tách trà hất lên mặt Hàn Nhất Nhất.
“A. . .” Đột nhiên bị hất nước, khiến Hàn Nhất Nhất trở tay không kịp, nhịn không được mà hét lên.
“Không yêu con tôi, vậy cô ở trong biệt thự của con tôi làm
cái gì, nói, cô có phải có ý đồ gì khác hay không?” Bà cố ý kiếm chuyện.
Nước trên mặt Hàn Nhất Nhất toàn bộ chảy vào bên trong cổ áo,
cô rất tự nhiên giơ tay giũ giũ áo, ngọc bội tùy thân của cô lại vô thức mà lộ ra.
Đôi mắt của Hạ phu nhân đột nhiên có điểm thất thần, thanh âm
của bà có chút mất tự nhiên mà nói: “Ngọc bội trên người cô có phải là
lấy trộm từ trên người con trai tôi không, cô ở bên cạnh con tôi chính
là vì đồ vật này, có đúng hay không?”
Bà ta hùng hổ dọa người mà lên tiếng, hoàn toàn đem sự thật bóp méo.
“Hạ phu nhân, đều không phải như bà nghĩ, không phải.” Hàn Nhất Nhất giải thích.
“Thật không? Nếu như đều không phải, vậy cô đem ngọc bội tháo
xuống cho tôi xem, nếu là của Thiên Triệu tôi cũng nhận ra được.”