
đi tìm A Nguyên, tra khảo hắn, đáp án có được
giống như lời Hàn Nhất Nhất nói, bốn năm trước, Hạ phu nhân đã hạ lệnh
phải giết cô, A Thất cũng là do A Nguyên giết chết, mà chuyện Hạ Thiên
Cơ, cũng là Hạ phu nhân hạ lệnh, còn về Hạ Thiên Cơ đến nay vẫn nằm
trong bệnh viện, do não bộ bị va đập nghiêm trọng, có thể cả đời sẽ phải nằm trên giường bệnh.
Hạ Thiên Triệu lựa chọn trốn tránh, bởi
vì hắn không biết phải đối mặt như thế nào, phàm là người của Hạ gia,
hắn đều không gặp, từng tầng từng tầng những đả kích này, làm cho cuộc
đời hắn trở nên ảm đạm.
Chỉ cần đầu óc dừng suy nghĩ, trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh Hàn Nhất Nhất, nụ cười của cô, hờn dỗi của
cô, thậm chí cách xa ngàn vạn thước, hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi
thở của cô, loại dày vò này khiến hắn suy sụp, thậm chí mỗi đêm hắn đều
uống rượu triền miên, đánh bạc triền miên
Một người không ngờ tới đứng trước mặt Hàn Nhất Nhất.
"Còn nhớ tôi không? Hàn tiểu thư." Hắn cười rất thực lòng, nhưng sắc mặt lại rất tiều tụy.
"A Toàn!" Hàn Nhất Nhất cười, nội tâm lại có chút đau đớn, bởi vì A
Toàn là lái xe gần gũi nhất của Hạ Thiên Triệu, nhìn thấy người thân
thuộc của hắn, không ngờ lại thấy buồn như vậy.
"Tôi hy vọng Hàn tiểu thư giúp tôi một việc, có thể chứ?" A Toàn thành khẩn mà thỉnh cầu.
"Anh nói đi, chỉ cần ta có thể giúp tôi nhất định sẽ làm hết sức."
"Đi gặp Hạ thiếu, khuyên giải cậu ấy, được không?" A Toàn nhắc tới tên Hạ thiếu, không nhịn được hốc mắt đã đỏ lên.
"Anh ấy làm sao vậy?" Hàn Nhất Nhất cố gắng làm cho thanh âm chính
mình bình tĩnh một chút, nhưng bàn tay sau lưng lại gắt gao nắm chặt,
giống như nhắc nhở chính mình.
"Cô đi xem sẽ biết, hiện tại trừ cô ra, không ai có thể cứu được Hạ thiếu." Tình cảnh hiện tại của Hạ
Thiên Triệu A Toàn chưa từng gặp qua, đi theo hắn mười mấy năm, đây
chính là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ thiếu tự hành hạ mình như vậy.
"Tự hắn sẽ tốt lên, chỉ là cần thời gian mà thôi."
"Hàn tiểu thư, coi như A Toàn tôi cầu xin cô, đi gặp Hạ thiếu đi!" Nói rồi, A Toàn còn quỳ xuống.
"A Toàn, anh làm gì vậy, mau đứng dậy!" Hàn Nhất Nhất không biết phải nói làm sao.
"Nếu Hàn tiểu thư không đi, tôi sẽ không đứng lên." A Toàn vẫn cố chấp
quỳ, mặc kệ bọn họ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn hy vọng
bọn họ có thể cởi bỏ khúc mắc này, hắn không muốn Hạ thiếu tiếp tục như
vậy.
"Hàn tiểu thư, không phải A Toàn cố chấp, mà bộ dạng hiện
tại của Hạ thiếu, thực sự sẽ hủy diệt bản thân, cậu ấy đã thay đổi rồi,
còn tiếp tục như vậy, tâm huyết bao năm nay của Hạ gia sẽ bị hủy diệt,
cho nên, van cầu cô đi khuyên nhủ cậu ấy, chỉ có cô nói, mới có thể làm
cho Hạ thiếu thực sự đối diện chính mình." A Toàn quỳ xuống khẩn cầu,
Hàn Nhất Nhất khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên trời, mạnh mẽ ép cho nước mắt
sắp trào ra chảy ngược vào trong.
"Anh ấy ở đâu?"
A Toàn vừa nghe thấy câu này, lập tức đứng lên, dẫn Hàn Nhất Nhất đi tìm Hạ Thiên Triệu.
Đầu tiên là đến sòng bạc, tìm hai nơi, không gặp được Hạ Thiên Triệu,
cho đến sòng bạc thứ ba, người nơi đó nói cho bọn họ, Hạ thiếu đã đi
rồi, lại vội vàng đi tới quán bar, nhưng vẫn không tìm thấy Hạ Thiên
Triệu.
Cuối cùng, bọn họ ôm tia hy vọng cuối cùng đi tới biệt
thự của Hạ Thiên Triệu, lại nghe thấy thanh âm từ bên trong vọng ra, vội chạy vào, trong tầm mắt mờ mịt ngoại trừ mùi rượu, không nhìn thấy bất
kỳ ai.
Hàn Nhất Nhất thành thạo bật đèn, thấy Hạ Thiên Triệu giống như một đống bùn nhão nằm trên đất, khắp phòng đều là mùi rượu.
"Mỗi đêm anh ấy đều như vậy sao?" Hàn Nhất Nhất hỏi.
"Đúng vậy, mỗi đêm đều như thế." A Toàn trả lời, sau đó yên lặng lùi ra một bên, sau đó rời đi.
Hạ Thiên Triệu đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng lại kêu to: "Rượu. . . rượu . . . rượu. . ."
Nhìn thấy cảnh này, tâm tình đè nén của Hàn Nhất Nhất đột nhiên như
hồng thủy cuộn trào, mãnh liệt tuôn ra, nhìn thấy hắn như vậy, cô đột
nhiên cảm thấy như tim đang rỉ máu.
"Nhất Nhất . . . đừng đi. . . đừng đi. . . đừng bỏ đi. . . ." Miệng hắn bắt đầu nói lung tung, lại
làm cho Hàn Nhất Nhất càng sụp đổ càng không còn phòng bị.
Cô
nên làm thế nào đây? Ai có thể nói cho cô phải đối diện hắn như thế nào? Người đàn ông nằm trên mặt đất kia giờ phút này đã không còn là chồng
cô nữa, mà là anh trai cô.
"Hàn Nhất Nhất. . . Hàn Nhất Nhất . . . . Em quay lại cho tôi, quay lại. . . tôi không cần em làm em gái tôi, tôi không cần. . . không cần. . ." Hắn đau khổ mà xé rách cà-vạt chính
mình.
Nghe được từng câu kêu gào của hắn, cô như mê muội.
Cô đi lên trước, dìu thân thể hắn, muốn hắn có thể ngủ thoải mái một
chút, nhìn thấy hắn như vậy, càng làm kiên định thêm ý định của cô, đó
là bọn họ phải một lần thẳng thắn đối mặt với đối phương, bằng không
càng đè nén sẽ càng đau khổ.
Hắn suy sụp làm cho thân hình gầy
yếu của cô mới nâng hắn lên được lại ngã xuống, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định, lặp đi lặp lại, mà Hạ Thiên Triệu cũng dần dần có chút ý thức,
từng bước một đưa hắn đến sô pha, giúp hắn nằm xuống.
Cô sắp
đặt tốt cho hắn, chuẩn bị đứng dậy, tay của hắn lại