
Châu Bích có được tin tức khẳng định từ Uông Giai Trừng sau, không chút do dự đi đến chỗ của Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân nhìn thấy Ngải Chau bích xông tới, sắc mặt có chút khó
coi: "Tìm tôi có chuyện gì sao? Lần sau khi vào nhớ phải gõ
cửa."
"Tôi tới tìm bà, là muốn nói cho bà một việc." Ngải Châu Bích đắc ý nhìn bà ta.
"Nói đi, chuyện gì!" Sắc mặt của bà vẫn khó nhìn như trước.
"Ở đây có một ấm trà hai ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Nói xong, bà ta tự rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Hạ
phu nhân.
"Tôi không có tâm tình cùng bà uống trà, nếu không có việc gì bà đi đi thôi, tôi còn có chuyện gì phải làm." Hạ phu nhân
hơi hơi tức giận nói.
"Tôi đến đây chính là muốn nói cho
bà biết Tần Mạch Li chính là Hàn Nhất Nhất." Ngải Châu Bích
nhìn bà ta, không nhanh không chậm nói.
"Bà nói bậy bạ gì
đó, Tần Mạch Li và Hàn Nhất Nhất hai khuôn mặt khác nhau, tôi cũng
không có tâm tình nghe bà nói hưu nói vượn, nếu bà nhàn hạ quá
có thể đi chơi với cháu nội của bà đi." Hạ phu nhân không muốn
nghe nữa, Tần Mạch Li là Hàn Nhất Nhất chuyện này chỉ có thể một mình bà biết được.
"Phản ứng của bà quá mãnh liệt, không giống với tác phong bình thường của bà đấy."
"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian với bà thôi."
"Phải không? Tôi đây còn muốn nói thêm cho bà một việc nữa."
Ngải Châu Bích muốn biết bà ta nghe chuyện tiếp theo xong sẽ có phản ứng gì.
"Bà nói quá nhiều lời vô nghĩa rồi."
"Hàn Nhất Nhất chính là con gái của lão gia, chuyện này bà
biết không?" Ngải Châu Bích rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Hạ phu
nhân biến hóa.
"Ngải Châu Bích tôi nghĩ bà bị thần kinh
rồi." Hạ phu nhân nhanh chóng chặn lời, trong đầu càng không
ngừng suy nghĩ vì sao Ngải Châu Bích lại biết được chuyện này.
"Dương Tình, bà đừng giả vờ nữa, trong lòng bà so với ai đều biết rõ hơn."
"Tôi không biết bà đang nói cái gì hết, người Thiên Triệu lấy
chính là Tần Mạch Li, là người vợ mà chính lão gia khâm
điểm." Hạ phu nhân cố nén cảm xúc nói.
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Ngải Châu Bích cười lớn, “Một người làm mẹ, tôi không biết cảm xúc của người mà có con trai lấy em gái cùng
cha khác mẹ của mình là như thế nào đâu?"
"Ngải Châu Bích, không có chứng cớ, bà không được nói hưu nói vượn." sắc mặt Hạ phu nhân đã muốn xanh mét.
"Chứng cớ chính là khối ngọc bội kia."
"Bà. . . . . ."
"Được rồi, đừng ngạc nhiên, tôi không ngại nói cho bà biết hiện tại miếng ngọc kia đang nằm trong tay Tần mạch Li." Ngải Châu
Bích đột nhiên sửa lời: "À không phải, hẳn là trên tay Hàn
Nhất Nhất mới đúng."
"Rốt cục bà muốn gì?"
"Tôi muốn gì, bà thử nói coi?" Ngải Châu Bích càn rỡ cười.
"Ngải Châu Bích, bà đừng có ép tôi." Hạ phu nhân lạnh giọng nói.
‘Là bà bức tôi trước, nếu con tôi không thể trở lại Hạ gia, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà, còn có, tôi nhất định sẽ
đuổi bà ra khỏi Hạ gia. Bằng không tôi sẽ công khai chuyện loạn
luân của Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất, nếu bà ngoan ngoãn
nghe tôi nói, tôi sẽ coi như không biết, mặc cho anh trai em gái
chúng nó. . hừm, bảo toàn thanh danh của bà và con trai bà."
Ngải Châu Bích tưởng tượng đến cảnh ân ái của hai người bọn
họ, nhịn không được cười lớn.
"Ngải Châu Bích, bà câm miệng cho tôi."
"Bà cho là bây giờ bà còn là Hạ phu nhân sao? Tôi nói cho bà
biết, nếu bà không đáp ứng hai điều kiện của tôi, tôi sẽ khiến
cho bà thân bại danh liệt, tùy rằng tôi vẫn rất chán ghét bà
nhưng là dù sao chúng ta cũng sống cùng một nhà nhiều năm như
vậy, tôi cho bà một đường bảo toàn mặt mũi, bà có thể nói lý
bức con trai chị ly hôn với Hàn Nhất Nhất, thậm chí cũng có
thể hy sinh Hàn Nhất Nhất, bảo toàn thanh danh của bà và Ha gia, tôi cũng không muốn quản, nhưng là bà phải giúp con tôi bình an
trở về nhà họ Hạ”.
"Bà nghĩ hay quá đấy." Hạ phu nhân khống chế bản thân.
"Bà cũng có thể từ chối đề nghị của tôi, tôi sẽ làm cho toàn bộ thế giới biết chuyện xấu này của Hạ gia, đến lúc đó xem
bà giải quyết như thế nào cho xong việc." Ngải Châu Bích tiếp
tục dồn bà vào đường cùng.
Hạ phu nhân gắt gao nắm chặt tay, sau đó xoay người, hướng bên ngoài đi ra.
Ngải Châu Bích thấy vẻ mặt bà ta có chút dị thường nghĩ là
bà ta không thể chấp nhận được đả kích này, không khỏi lại
khuyên bà: "Dương Tình, tôi cho bà con đường đó là tốt nhất, chỉ cần bà hứa với tôi thậm chí tôi còn có thể giúp đỡ bà, len
lén đi giết Tần Mạch Li, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết,
chuyện loạn luân này cũng không tồn tại nữa, không phải sao?"
Ngải Châu Bích nói xong, bưng chén trà lên uốn