
uộc họp kết thúc mới nặng nề rời khỏi phòng họp.
Thư ký tiến lên một bước. "Tổng giám đốc, vừa rồi là cô Bạch Thiên Thiên gọi điện thoại tới. Anh có muốn gọi lại không ạ?"
Bạch Thiên Thiên? Tìm anh bàn chuyện hợp tác sao?
"Ừ, gọi lại đi." Lục Yến Tùng gật đầu, đi thẳng đến phòng làm việc.
Thư ký vội vàng gọi lại, vốn tưởng rằng cô ta muốn bàn chuyện hợp tác,
không ngờ cô ta lại nói: "Anh Lục, nghe nói anh rất có hứng thú với Cảnh Thiên Tình phải không?"
Lục Yến Tùng uể oải dựa vào ghế sofa
trong phòng làm việc, phất tay ý bảo thư ký đi ra ngoài trước. Anh ung
dung từ tốn lên tiếng: "Nghe nói? Nghe ai nói?"
"Chúng ta đều là
người trong cuộc, không cần chơi trò đoán già đoán non làm gì. Anh Lục,
nếu như anh thật sự có hứng thú với Cảnh Thiên Tình, hay là chúng ta có
thể trao đổi qua lại mà không cần phải hợp tác, không biết anh có hứng
thú hay không?"
"Không cần hợp tác?" Lục Yến Tùng bắt chéo hai
chân. Cánh tay còn lại vắt lên ghế sofa với dáng vẻ hờ hững không quan
tâm, "Không ngại nói một chút xem. Có thể sẽ suy nghĩ."
Bạch Thiên Thiên lập tức nói ra ý của mình qua điện thoại, sau đó chờ đợi Lục Yến Tùng lên tiếng.
Thế nhưng qua rất lâu mà Lục Yến Tùng vẫn không nói gì, Bạch Thiên Thiên
đang cho rằng lần hợp tác này xem ra đã thất bại thì nghe được giọng nói lạnh lùng của anh ta vọng đến từ đầu bên kia.
"Tối nay, gặp ở khách sạn Trung Hoàn."
"Không thành vấn đề." Bạch Thiên Thiên cười như hoa nở. Anh ta nói vậy tức là
lần hợp tác này xem ra đã thành công. Cô không nói thêm gì nữa, vội vàng cúp điện thoại.
Bạch Thiên Thiên căn dặn trợ lý, "Chiều nay tôi
muốn đến xem buổi trình diễn của Thi thị, chọn cho tôi bộ đồ nào thích
hợp một chút."
"Vâng."
.... .... ...
Buổi trình diễn chính thức bắt đầu.
Khán giả và ký giả hấp tấp ngồi vào chỗ. Bộ sưu tập ‘Daisy Story’ lần này,
công ty cố ý dùng khái niệm ‘Thần Hoa’ để thiết kế trang phục. Thiên
Tình được hóa trang thành một vị ‘Hoa Tiên Tử’, xuất hiện giữa màn sương trắng lượn lờ, huyền ảo. Cảnh tượng đó, chắc chắn rằng nó sẽ là cõi
mộng của mỗi cô gái đều mong ước...Vì lẽ đó, khi cô vừa xuất hiện, lập
tức thu hút được không ít trái tim mơ mộng của biết bao cô gái trẻ.
Bộ trang phục lộng lẫy xinh đẹp như mang theo phép mầu nhiệm và sự lãng
mạn huyền ảo của những câu chuyện cổ tích, dưới ánh đèn lung linh tỏa
sáng, đã tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh xuân lẫn thuần kiết. Khoảnh khắc
ấy, cô đã khiến cho những người đang có mặt đều thổn thức vì kinh ngạc.
Trang phục trên người cô được cô lột tả rõ nét xinh đẹp ngây thơ của một vị tiên nữ, khiến người ta say mê nhìn mãi không thôi.
Trang phục và người cộng lại chính là một cặp đôi hoàn hảo, phối hợp một cách sắc sảo không chê vào đâu được.
Đợi đến lúc buổi trình diễn kết thúc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Mọi người đều đứng lên nhiệt liệt dành tặng cho Thiên Tình tràng
phát tay, cũng đồng thời khen ngợi nhà thiết kế Mike.
Thiên Tình
cười cười nhìn Thi Nam Sênh ngồi ở phía dưới sân khấu, vui sướng nhìn
thấy sự tán thưởng trong ánh mắt anh. Đáy lòng căng lên như dây cung
cuối cùng cũng được nới lỏng.
Sau khi cúi người chào chào cảm ơn, mới quay trở lại phía sau hậu trường.
.... .... ….
"Thi tổng quả nhiên có mắt nhìn thật đấy! Tuy cô gái này là người mới, nhưng cũng chỉ có người mới mới thể hiện và lột tả được loại cảm giác tươi
mát hồn nhiên này." Nhà tiết kế vang danh quốc tế ở bên cạnh nghiêng
người qua cụng ly với anh.
"Quá khen rồi, đây đều là công lao của nhà thiết kế chúng tôi cả." Thi Nam Sênh khiêm tốn trả lời, uống một
hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Sau khi nói câu ‘Xin lỗi không tiếp
chuyện được’ liền chuẩn bị đi đến hậu trường. Lát nữa còn buổi lễ chúc
mừng, anh không thể vắng mặt.
Đứng dậy, bỗng nhiên tầm mắt bị một bóng dáng quen thuộc nào đó ở trong đám khách thu hút, bóng dáng ấy rất quen mắt.... Trong đầu tìm tòi một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra người đó
là ai.
"Thi tổng, sao vậy?" Trần Lâm thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, đi tới nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta có mời bà ấy sao?" Thi Nam Sênh hất cằm hướng về phía người phụ nữ sang trọng nhưng ngồi lặng lẽ ở phía đối diện.
Buổi trình diễn kết thúc.
Mọi người lục tục đứng dậy, còn bà ta vẫn không nhúc nhích. Như bị đóng
đinh ở hàng ghế ngồi, cứ thế ngỡ ngàng nhìn lên sân khấu.
Không, thay vì nói nhìn lên sân khấu, nên sửa lại là nhìn vị trí Thiên Tình vừa mới xuất hiện thì đúng hơn.
Trong đáy mắt chất chứa đủ loại tình cảm phức tạp không hề che giấu. Như xúc
động, như đau đớn khổ sở, còn có sự dằn vặt đấu tranh.
Trần Lâm
ngoắc tay gọi một nhân viên ở bên cạnh tới, áp tai hỏi nhỏ mấy câu rồi
mới quay lại báo cáo: "Thi tổng, nhân viên cũng không rõ người phụ nữ
kia là ai, nhưng bà ta có thư mời."
Thi Nam Sênh gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, cậu đi chuẩn bị lễ chúc mừng đi, tôi lập tức tới ngay."
"Vâng, tổng giám đốc." Trần Lâm đáp xong liền cúi đầu rời đi.
Thi Nam Sênh híp mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Trần Lâm không biết bà ấy
là ai, nhưng anh biết rõ. Bước chân nặng nề đi tới