
uộc sống hạnh phúc hơn."
Thi Nam Sênh cảm thấy hốc mắt cay xè, "Không sao, con vẫn có thể sinh được nữa mà." Anh kiên nhẫn khuyên nhủ cô.
Đúng vậy, con có thể sinh lại. Nhưng mà…
Đứa bé lần sau sẽ không thể nào giống với đứa bé này, cũng không bao giờ là con của anh được nữa.
Mối ràng buộc duy nhất của bọn họ đã đứt rồi.
Cho nên…Bọn họ phải đường ai nấy đi thôi.
***
Thiên Tình cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý mà nói, đứa bé không còn, cô và Thi Nam Sênh sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng mà....suốt hai ngày nay, thế nhưng anh lại vô cùng ân cần, thậm chí còn quan tâm săn sóc hơn cả bà Thi và chị cô, dường như không còn dáng vẻ như lúc ở công ty nữa.
Thiên Tình đang trò chuyện với bà Thi, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Nhìn thấy anh, mắt Thiên Tình hơi chớp chớp.
Anh vẫn như mấy ngày gần đây, mỗi lần tới đều mang theo một bó hồng tươi.
"Lại mua hoa nữa sao?" Bà Thi cười nhìn con trai, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Thi Nam Sênh hơi mất tự nhiên liếc nhìn sang Thiên Tình, như đang muốn giải thích với cô, "Cô ấy là bệnh nhân. Mà đến thăm bệnh không phải nên mua hoa sao?"
Lời này là nói cho cô biết để cô đừng hiểu lầm sao? Thiên Tình cười khổ. Thật ra cho dù anh không giải thích, cô cũng hiểu được.
"Cám ơn." Cô cảm ơn anh.
Bà Thi cầm lấy hoa cắm vào bình, rồi liếc mắt nhìn hai người cười nói: "Hai đứa trò chuyện đi, mẹ phải đi rồi, buổi chiều còn có buổi triển lãm tranh chờ mẹ đến khai mạc."
"Mẹ đi cẩn thận." Thi Nam Sênh dặn dò.
"Ừ." Bà Thi gật đầu, cầm túi xách nhưng vẫn chưa yên tâm cất tiếng dặn dò: "Chăm sóc Thiên Tình cho tốt đó."
“Con biết mà." Thi Nam Sênh tiễn mẹ ra cửa xong, mới đẩy cửa quay trở vào.
Thiên Tình đang cố gắng ngồi dậy muốn đi toilet. Nhưng toàn thân như bị rút đi hết hơi sức, vừa gượng ngồi dậy liền lập tức ngã phịch xuống giường.
Thi Nam Sênh theo phản xạ tính đưa ta ra đỡ cô, nhưng đột nhiên dừng lại không đỡ.
Rõ ràng cô thấy anh đi vào, vậy mà không chịu mở miệng nhờ anh dìu ngồi dậy, chuyện này khiến anh cảm thấy vô cùng buồn bực.
Gan lỳ, không muốn bị lệ thuộc, không muốn tin tưởng dựa dẫm!
Cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn về phía mình chằm chằm, Thiên Tình rầu rĩ cắn môi. Có trời mới biết thật ra cô rất muốn anh giúp, nhưng....Cô đang muốn đi toilet, nếu nhờ vả anh sẽ giúp sao?
"Muốn ngồi dậy hả?" Thi Nam Sênh phát hiện bản thân không sắc đá bằng cô.
Sau ba bốn lần thật bại, trán đã tuôn đầy mồ hôi mà cô vẫn không chịu nhờ anh giúp.
Còn anh thì đứng ở đó thực sự không nhìn nổi nữa.
"Không… Không có chuyện gì...." Hàng mi của cô hơi run run, tay bấu chặt mép giường.
"Không có chuyện gì? Tôi thấy đến cả cách nói chuyện của em cũng có vấn đề nữa kìa!" Thi Nam Sênh nhếch môi cười nói, rồi sau đó sải bước đi tới chỗ cô.
Cúi đầu liếc cô một cái, dường như rất bất mạn với biểu hiện của cô, "Đến hơi sức nói chuyện còn không có, sao còn ương bướng không nhờ giúp?"
Mặt Thiên Tình đỏ lên. Muốn giải thích một chút, nhưng đôi môi tái nhợt cứ giật giật, cuối cùng không nói gì được.
"Có biết những lúc thế này đàn ông dùng để làm gì không?"
Thiên Tình kỳ quái nhìn anh.
Thế nhưng anh không nói gì nữa, khom người bế cô lên.
Trái tim Thiên Tình nhảy thình thịch, mặt càng đỏ hơn.
Giọng nói của anh dịu dàng khiến cô mụ mị u mê, "Những lúc thế này có đàn ông là để cho phụ nữ dựa dẫm vào. Ngốc ạ!"
Bên tai là tiếng tim đập của anh. Mặt dán lên lồng ngực anh, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của anh bao trùm lấy cô. Thiên Tình cảm thấy cảm giác ấm áp từ đâu len lỏi vào tận tim cô.
Bàn tay nhỏ bé để lên ngực anh nói, "Cám ơn."
Anh bế cô đi thẳng vào toilet, trực tiếp đặt cô xuống bồn cầu.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Làm sao anh biết mình muốn đi toilet?
“Tôi đâu phải đồ ngốc, em biểu hiện ra rất rõ."
Như biết được thắc mắc trong lòng cô, anh giải thích rồi dặn dò, "Đừng để chân chạm xuống đất, ngoan ngoan ngồi đây chờ tôi."
"Vâng." Cô khẽ gật đầu, nhìn anh xoay người đi.
Ánh mắt như ngưng đọng trên bóng lưng anh. Bóng lưng anh rất rộng lớn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào chiếu lên người anh, khiến cho cả người anh toát lên thứ gì đó không nói lên lời. Thiên Tình thấy trái tim mình như run lên dữ dội.
Cho dù đã lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như thế, nhưng anh vẫn khiến con tim cô rung động đến vậy....
Thi Nam Sênh khom người cầm đôi dép dưới giường cô lên, khi quay người lại thì chạm ánh mắt say mê đắm đuối của cô. Nhịp tim khẽ nhảy lên, khóe môi không nhịn được nhếch theo.
Nhớ tới lời mẹ nói, cô nhóc này thường hay xem hình mình trên tạp chí, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tốt.
Bị anh bắt gặp, Thiên Tình vội chuyển tầm mắt, vừa xấu hổ cũng vừa lo sợ. Mất mặt quá đi! Vừa rồi quá chăm chú nhìn anh, nhất định là bị anh nhìn thầy rồi! Buồn bực dùng tay che trán, không dám nhìn anh nữa.
Những hành động bình thường đó của cô đều lọt vào mắt Thi Nam Sênh, cảm thấy cô như thế thật quá đáng yêu. Thế mà trước kia anh chưa từng để ý.
Thi Nam Sênh đi tới đặt dép xuống, làm bộ như không hề phát hiện ra, cố ý đùa cô: "Nhìn gì đó?"
"Hả? Không có.... Không có gì." Cô lắc