
đầu, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
"Ồ." Anh còn cố ý sờ lên mặt mình, "Có phải mặt tôi dính gì nên mới khiến em nhìn đến ngẩn ngơ như thế, đúng không?"
Thiên Tình bị anh ghẹo cho mặt càng đỏ. Xỏ chân vào dép, cô nhỏ giọng nói: "Không có gì thật mà. Không tin anh tự đi soi gương đi." Dáng vẻ này của cô giống như chỉ hận không thể rúc vào mai rùa cho đỡ ngượng.
Thi Nam Sênh đột nhiên nổi lên ý xấu. Anh chẳng những không đi ra ngoài, ngược lại cứ đứng ở đó cười nhìn cô, "Nghe mẹ tôi nói, ngày trước lúc em còn đi giao sữa, em luôn say sưa nhìn những tạp chí có hình tôi?"
"Hả?" Cô cả kinh ngẩng đầu lên nhìn.
Chạm phải ánh mắt của anh, cô bối rối cúi đầu. Vén vén hai bên tóc mai, cô sốt ruột cố tìm lời giải thích. Bà Thi nói với anh chuyện này? Không biết bác ấy còn nói gì nữa không? Liệu anh ấy có biết mình đã thích anh ấy từ lâu rồi không?
Lúng túng, lo lắng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc vẫn không tìm được lời nào thích hợp để giải thích, đành phải nói: "Anh có thể ra ngoài được không? Tôi....tôi muốn đi toilet."
Thi Nam Sênh suýt nữa bật cười ra tiếng, "Được rồi! Tôi ở bên ngoài, khi nào xong gọi tôi, tôi vào bế em ra."
Anh cười nói rồi đóng cửa lại cho cô.
Trong toilet, Thiên Tình ảo não giấu mặt trong lòng bàn tay.
Trời ơi! Mất mặt quá đi mất!
Sao bác Thi lại nói với anh những chuyện này chứ?
Ôi, nếu như anh biết mình thích anh từ rất lâu rồi, nhất định sẽ cho rằng mình cố tình dùng trăm phương ngàn kế để có con với anh, trăm phương ngàn kế để được gả cho anh.
Tệ hại thật!
.... .... ....
Một lát sau.
Cô mở cửa ra, quả nhiên Thi Nam Sênh vẫn còn đang nghiêng người đứng cạnh cửa, chờ cô đi ra.
“Lại đây…” Anh hơi khom người định bế cô.
Tim Thiên Tình đập rất nhanh, đẩy nhẹ tay anh ra lắc đầu: "Không cần, anh Thi.... Tôi có thể tự mình đi được."
Anh hơi nhíu mày.
Cô gian nan nhích đi thử một bước. Cuối cùng đành nhờ vả, "Anh dìu tôi được không?"
"Rắc rối thật!" Thi Nam Sênh liếc nhìn cô, rồi bế bổng cô lên đi tới đặt luôn lên giường.
Thiên Tình tham lam muốn được vùi sâu vào lòng anh, quyến luyến hơi thở của anh, quyến luyến hơi ấm từ trên người anh mang lại....
Vì vậy mới không dám gần gũi với anh quá nhiều. Cô sợ, nếu có một ngày mình thật sự phải ra đi, khi đó cô sẽ rất nhớ, rất nhớ anh không sao quên được.…
Sau khi Thiên Tình nằm lại trên giường, Thi Nam Sênh kéo chăn lên đắp cho cô.
Một lúc sau anh cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Anh có việc thì đi trước đi." Thiên Tình nhìn ra anh đang sốt ruột.
"Chút nữa có buổi hội nghị cho hạng mục mới. Cho nên...." Anh mở lời giải thích, liếc nhìn cô như không được yên lòng, "Một mình em ở đây ổn chứ?"
"Không sao đâu. Chị tôi sẽ tới ngay bây giờ."
"Vậy được, vậy tôi đi trước." Thi Nam Sênh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng, xoay người toan bước đi rồi lại quay đầu căn dặn: "Có chuyện nhớ gọi điện thoại cho tôi ngay đó."
"Vâng." Thiên Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Anh nghe vậy cũng yên tâm, gật đầu với cô rồi rời đi.
Nhìn bóng dáng của anh mãi đến khi dần biến mất trong tầm mắt, Thiên Tình kéo chăn lên phủ kín hết mặt.
Trong thoáng chốc, không gian như chỉ còn vương mang hơi thở của anh. Tại sao, cô có cảm giác dường như tất cả mọi thứ có vẻ kỳ kỳ không giống như trước?
Cô đinh ninh rằng, nếu đứa bé không còn nữa thì sợi dây ràng ruộc giữa họ cũng sẽ chấm dứt.
Nhưng mà....Tình huống hiện nay hình như không phải như cô nghĩ.
Đáy lòng thầm bồi hồi vui sướng, cô từ từ nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút.
***
Nhưng nhắt mắt chưa được bao lâu, thì nghe được tiếng gõ cửa.
Thiên Tình lập mở mắt nhướn nhìn ra cửa phòng bệnh hỏi: "Chị phải không? Vào đi chị."
Cửa phòng được người từ bên ngoài đẩy ra. Một bóng người chậm rãi đi vào, Thiên Tình sửng sốt sau khi thấy người nọ.
Sau đó nghe giọng nói nhỏ nhẹ của đối phương vang lên, "Là tôi. Có làm phiền cô nghỉ ngơi không?"
Người tới không phải Vãn Tình mà là Bạch Thiên Thiên.
"Không, không sao. Thật ra tôi cũng chưa ngủ." Thiên Tình muốn chống người ngồi dậy.
"Mệt thì cứ nằm nghỉ đi, tôi ngồi một lúc sẽ đi." Bạch Thiên Thiên gỡ nón và kính mát xuống bỏ vào trong túi xách. Thấy Thiên Tình đang cố muốn ngồi dậy, cô ta lập tức để túi xách sang một bên, bước lên giúp Thiên Tình quay cho đầu giường cao lên.
"Cám ơn." Thiên Tình nói cảm ơn.
"Đừng làm tôi xấu hổ, cô như vậy sẽ càng khiến cho tôi không còn mặt mũi nào nhìn cô nữa." Bạch Thiên Thiên rũ mắt nhìn Thiên Tình với vẻ mặt áy náy, "Thiên Tình, thật sự rất xin lỗi, nếu như không phải tại tôi, thì cô sẽ không biến thành như bây giờ, đứa bé cũng sẽ không bị mất." Cô ta nói chuyện rất thẳng thắn và trực tiếp, hoàn toàn không có ý kiêng dè tránh né.
Câu nói sau cùng khiến sắc mặt Thiên Tình trở nên ảm đạm, trên mặt hằn sâu nét đau thương, "Chuyện này không thể trách cô, cô cũng đâu muốn chuyện này xảy ra." Thiên Tình đặt nhẹ tay lên bụng. Hít mạnh một hơi điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Bạch Thiên Thiên, "Cô đặc biệt đến đây có chuyện gì không? Ngôi sao lớn nổi tiếng như cô, đi lại ở bên ngoài có khó khăn gì không?"