Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328692

Bình chọn: 8.5.00/10/869 lượt.

t nhìn sang.

"Cảnh Thiên Tình, hôm nay em không chịu đi cùng xe tôi có phải vì đang giận tôi, đúng không?"

“Tôi không có." Cô không chịu thừa nhận.

"Thái độ này của em đã tố cáo hành vi của em rồi." Thi Nam Sênh hừ mũi cười.

Nỗi chua xót chất đầy nơi đáy lòng Thiên Tình, nhưng không thể không tự nói với mình là không được nói cho anh biết....

“Tôi không có giận, không ngồi xe của anh chỉ vì không muốn tập cho bản thân trở thành thói quen với cuộc sống xa hoa của các người thôi. Trước kia khi chưa quen anh, tôi vẫn chen chúc trên xe buýt, đạp xe đạp về nhà đấy thôi."

Thiên Tình cười cười, rồi mới tiếp tục: “Tôi thật sự cảm thấy anh và cô Bạch rất xứng đôi. Nếu như không phải tại tôi, hẳn là bây giờ hai người đã kết hôn rồi."

Sắc mặt của Thi Nam Sênh chợt lạnh như băng.

Anh vừa lái xe vào khu biệt thự của mình, vừa nhìn cô chằm chằm hỏi: "Rồi sao nữa…?"

"Cho nên, tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với cô Bạch. Là tôi hại hai người không thể kết hôn, là tôi hại cô ấy trở thành trò cười cho thiên hạ."

"Cảnh Thiên Tình, em thật là biết đề cao mình!" Thi Nam Sênh hừ cười, giọng nói mang vẻ giễu cợt.

Thiên Tình cười chua sót, nhìn anh nghiêm túc nói: "Thi tổng, anh và cô Bạch đã làm hòa chưa?"

"Rồi thì sao? Mà chưa thì thế nào?" Thi Nam Sênh không biết nỗi tức giận trong lòng từ đâu kéo tới, nghiến răng hỏi. Chỉ biết từ lúc cô nói cô không có giận, là cục tức đó cứ nằm chặn ngang cổ anh mãi không tan đi

"Nếu đúng như vậy thì...." Thiên Tình nhíu nhíu mày, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: "Vậy thì tôi sẽ rút lui."

Tay Thi Nam Sênh siết chặt tay lái, "Em lặp lại lần nữa!"

Thiên Tình khổ sở cười một tiếng.

"Thú thật, ngày trước tôi đồng ý với bà Thi tới nơi này sống, ngoại trừ không đành lòng từ chối ý tốt của bà ấy ra, nguyên nhân chủ yếu là.... Là bởi vì tôi muốn sinh đứa bé này ra, muốn chứng minh cho anh thấy, tôi không hư hỏng như anh nghĩ. Đứa bé này thật sự là con anh." Cô nói một tràng, rồi quay mặt sang, ánh mắt kiên định nhìn Thi Nam Sênh.

Ánh mắt sáng ngời khiến Thi Nam Sênh cảm thấy ngực mình nhoi nhói. Trong đáy mắt cô không mang sự giả dối nào cả.

Có nên tin cô không đây? "Vậy còn bây giờ? Bây giờ không muốn chứng minh nữa, hay là không dám chứng minh?" Anh hỏi.

Thiên Tình chuyển mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt trong veo nhìn những cánh hoa anh đào đang bay bay rơi xuống, cánh hoa màu hồng dịu nhẹ khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cô cất tiếng từ tốn nói: "Bây giờ tôi chẳng còn suy nghĩ nào hết, không muốn chứng minh đứa bé này là của ai, cũng không muốn chứng minh với anh tôi không phải là một cô gái tùy tiện nữa. Bất kể anh có thừa nhận hay không, đứa bé này vẫn là con của tôi. Chúng ta...dù sao cũng không có khả năng sống cùng nhau. Cho dù là có đứa bé, chúng ta cũng không phải là người cùng một thế giới....Chuyện này không thể nào thay đổi được. Vì vậy, chúng ta sẽ không kết hôn, chúng ta sẽ không thể cho đứa bé một mái nhà hoàn thiện được."

Nói xong lời cuối cùng, đáy mắt Thiên Tình hiện lên vẻ cô đơn buồn bã.

"Hừ! Thì ra, nói lòng vòng một hồi, mục đích vẫn là muốn tôi cưới cô!"

"Hừ! Thì ra, nói lòng vòng một hồi, mục đích vẫn là muốn tôi cưới cô!" Thi Nam Sênh hừ lạnh nói.

Không biết vì sao nghe những lời này của cô, theo lẽ thường mà nói, đáng lý anh nên cảm thấy rất vui vẻ mới đúng.

Nhưng, bây giờ anh không cảm thấy vui vẻ chút nào! Ngược lại...Ngực còn cảm thấy ưng ức đến khó chịu.

Nghe Thi Nam Sênh nói vậy, Thiên Tình chỉ biết cúi đầu trong thất vọng.

"Anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Chỉ là tôi rất mệt mỏi, không muốn cứ mãi đối đầu với anh hoài nữa. Anh và cô Bạch bây giờ đã tái hợp ở bên nhau, nếu tôi còn chen ngang, à không, phải nói là nếu để đứa bé làm cản trở hai người thì không hay cho lắm."

Cô thở phào một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, mới nói ra lời kế tiếp, “Tôi muốn chuyển về nhà ở, nhưng chắc là bà Thi sẽ không đồng ý. Vì vậy, hy vọng anh giúp tôi thuyết phục bà ấy."

Thiên Tình nói rất nghiêm túc! Đôi mắt trong suốt chân thành, không hề có sự dối trá nào trong đó. Từng lời cô nói đều mang vẻ chân thành, và thật lòng mong mỏi cầu xin.

"Kétttttt...." Thi Nam Sênh đạp mạnh phanh xe.

Thiên Tình không có sự phòng bị, cả người ngã về phía trước, những tưởng trán mình sắp sửa đập mạnh vào tấm kính chắn xe. Nhưng bên eo đã được một cánh tay rắn chắn ôm chặt kéo cô lại. Theo đà ấy, toàn thân cô ngã ập vào một vòng tay kiên cố.

Cô hoảng hốt quay đầu lại, đối mặt với cô là khuôn mặt bừng bừng tức giận của Thi Nam Sênh. Cô bị sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Cằm dưới chợt bị Thi Nam Sênh vươn tay bóp mạnh giữ chặt, "Cảnh Thiên Tình, lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi nữa có đúng không?"

Thiên Tình vô cùng oan uổng, giơ tay lên gỡ cổ tay anh ra, “Tôi không có ý này. Tôi thật lòng muốn tác hợp cho anh và cô Bạch...."

Shit! Ai cần cô tác hợp? Thi Nam Sênh cảm thấy thật sự sắp phát điên thiệt rồi. Anh tức tối vươn tay, kéo mạnh Thiên Tình ngã vào trong ngực mình.

Cơ thể mềm mại của cô ngã sang vùi vào giữa lồng ngực của anh.

Lúc này trên con đường rộng lớn tớ