Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322355

Bình chọn: 10.00/10/235 lượt.

g đã biến mất rồi.

"Thật là ác độc!" Uông Bội Nhu đành bất lực bò dậy, vuốt ve đầu gối cùng phủi bụi.

" Đã quỳ rồi cũng không được" Trong lòng tức giận cùng ấm ức trào dâng lên đến cổ "Hừ. . . . . Đồng nghiệp trong công ty này thật máu lạnh . . . . . ." Hơn nửa năm qua cô đã hết lòng đối xử với bọn họ như vậy mà không nhận lại được gì.

"Mình thề, mình sẽ cho mọi người thấy và phải nổ mắt vì tác phẩm của mình!"

Nhưng lời thề vừa dứt, thì . . . . . Biết đi đâu tìm người yêu lý tưởng đây, Uông Bội Nhu không suy nghĩ ra biện pháp nào.

Nghĩ tới mình phải một mình trôi qua . . . . . . Lòng của cô liền cảm thấy cô đơn.

"A Quảng, doanh thu quý này của Dục Đạt cũng không tệ, vất vả cho cậu rồi."

"Dục Quảng, kế hoạch quý đầu của Triển thị cậu làm rất tốt, tương lai Triển thị sẽ còn phát triển hơn nữa, sắp tới vẫn phải nhờ vào năng lực của cậu đó."

"Tiểu Quảng, lợi nhuận quý đầu của Quảng Đạt vượt mức so với dự đoán của tôi là 7% , bản báo cáo thành tích này của cậu thật là xuất sắc !"

Sau khi nghe xong những đoạn tin nhắn khen thưởng mà trợ lý giúp chuyển đến cho hắn, lòng của Triển Dục Quảng càng nghĩ càng phiền lòng, không nhịn được mà đứng lên, dáng người cao gầy chậm rãi bước đến cửa sổ.

Xuyên qua kính cửa sổ, từ tầng thứ 30 của tòa cao ốc, hắn đang quan sát xe cộ nhộn nhịp đi trên đường phố, trong lòng như được thả lỏng.

Quang cảnh ở Triển thị trong sáu năm qua cũng không có gì thay đổi, nhưng hắn thì càng ngày càng già hơn chai sạn hơn, dường như không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ điều gì nữa.

"Tổng giám đốc "

Sau lưng truyền đến giọng nói của Lạc Tiêu Dao trợ lý thân cận nhất của hắn , hắn quay đầu bất đắc dĩ hỏi "Ai tìm tôi vậy? Bất luận là ai cũng nói tôi không có ở đây."

Hắn không có rảnh để tiếp mấy vị tiền bối của Phương gia và Triển gia, hiện tại hắn rất mệt mỏi.

Lạc Tiêu Dao quan sát khuôn mặt mệt mỏi của ông chủ, hắn không biết nên làm thế nào để giúp Triển Dục Quảng, giúp hắn thoát khỏi áp lực từ phía hai gia tộc.

Triển Dục Quảng là người đàn ông có cá tính mạnh mẽ, cao gần 1m9 thân hình như người mẫu, hắn so với những người cùng lứa thì như hạc đứng giữa bầy gà, ngũ quan của hắn sâu sắc như một bức tượng Hy Lạp, thâm thúy mà lập thể, tuy nhiên hơi uy nghiêm khiến cho người khác không thể sinh ra cảm giác thân thiện.

Một người đàn ông cao quý như vậy . . . . . Thì làm sao có thể làm công việc "bán thời gian" như vậy chứ? một công việc kỳ quái ?! Nhưng. . . . . . Hắn chỉ là một trợ lý nhỏ bé, làm sao có quyền can thiệp vào chuyện của ông chủ chứ.

"Không như ngài nghĩ đâu" Lạc Tiêu Dao đem điện thoại di động trong tay, cung kính đưa cho Triển Dục Quảng "Là công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Valentine’ tìm ngài."

"Àh " Triển Dục Quảng nghe vậy, khuôn mặt đang lạnh lùng cũng chậm rãi hòa tan "Đến giờ rồi sao?"

Đó là công việc bán thời gian mà mỗi tháng một lần, là ngày mà hắn được tự do thoải mái tinh thần, hiện tại tâm tình của hắn cũng đang bức bối, vừa đúng lúc nhận một Case để giải tỏa. Một mình Uông Bội Nhu đi trên đường, gió lạnh thổi vào từ cổ áo của cô xuống, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào.

Bởi vì, hiện tại trong lòng của cô còn lạnh hơn so với thời tiết rét lạnh này!

"Tại sao vậy?" Cô không ngừng tự hỏi mình "Tại sao mình đã bỏ ra nhiều như vậy, lại không có được hồi báo?"

Tại sao không ai chịu dẫn cô đi cùng, cho cô một lễ tình nhân vui vẻ và không cô đơn vậy?

Mong muốn của cô không nhiều lắm, chỉ muốn chia sẻ một chút hạnh phúc với người khác mà thôi, thật đó!

Khi còn bé thì cô chỉ ở nhà lủi thủi đọc sách một mình nên không cảm thấy buồn, nhưng khi đã vào trung học và đại học, cô thấy bạn bè có người yêu , trông thấy bọn họ đắm chìm trong thế giới hạnh phúc, khiến cho cô cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Nhưng khi đó cô nhận thức rõ ràng mình không có quyền nói chuyện yêu đương, vì cô chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu nhà của người họ hàng, như vậy đã là tăng thêm rất nhiều gánh nặng cho người khác rồi , cho nên lúc còn đi học, cô luôn liều mạng cố gắng học thật tốt để giành lấy học bổng, ngoài ra thời gian rảnh cô còn đi làm thêm để kiếm ít tiền để tự trang trải phí sinh hoạt cho mình.

Thời điểm đó, cô đã cố gắng chịu đựng . . . . . .

Nhưng bây giờ thì khác! Cô đã độc lập về mọi mặt, có thể tự lo cho bản thân mình, cũng đến lúc nếm thử mùi vị tình yêu cùng cảm giác có bạn trai chứ?

Hơn nữa, cô cũng không có lòng tham gì nhiều!

Cho dù là một đoạn ngắn ngủi tình cảm cũng được, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một tình yêu nghiêm túc . . . . . dù sao cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng, cô lấy gì để yêu cầu người ta phải nghiêm túc với cô chứ!

Như vậy . . . . . . Chẳng lẽ cũng quá xa vời sao!

"Hừ! Mình không thể buông tha như vậy được." Đây chính là mong ước của cô đối với chính bản thân mình "Mình nhất định phải có một người tình trong ngày lễ tình nhân."

Cô đang tự mình lầm bầm với chính mình thì đột nhiên từ đâu bay đến một tờ rơi quảng cáo

Lễ tình nhân, bạn cảm thấy cô đơn sao?

Ban đêm, khi bên cạnh người khác lại có bạn trai để ôm ấp, còn bạn lại chỉ có thể


Old school Easter eggs.