Old school Easter eggs.
Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321350

Bình chọn: 9.5.00/10/135 lượt.

ủ của tôi là được. Đúng rồi cô có thích hát

hay không? Nếu như buổi tối không ngủ được, có thể đến PUB nghe tôi

hát”.

“Được, nhất định tôi sẽ đến ủng hộ!”.

“Nhà chúng tôi có rất nhiều phòng trống, cô thích ở bao lâu thì ở!”.

Bốn cô em gái chết tiệt kia, không để người anh trai này vào mắt. “Các em

không nghe thấy anh nói à? Nhà mình không tùy tiện cho người ngoài vào

ở!”.

“Có thêm người ở cùng thì làm sao?” Bốn vị tiểu thư trợn mắt phản bác, không để Tề Gia Hách ở trong mắt.

Tề Gia Hách sưng mặt giả bộ uy nghiêm: “Các em... Nhà này do anh làm chủ,

người ta có được lưu lại hay không sẽ do anh quyết định”.

“Được, nếu như Đường quản gia đi anh phải phụ trách nấu nướng và quét dọn”.

Nói đùa chắc! Anh làm gì có thời gian rảnh để làm những việc đó, mà càng

không có khả năng đó. Nếu như anh có thể xào một bát cơm rang trứng đã

coi như rất giỏi rồi. Đừng nên hy vọng anh có thể làm ra được những món

ăn tốt.

Nhưng làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp với cô gái này được? Anh sẽ không cam lòng.

“Không nên miễn cưỡng.... Anh họ, chúng ta trở về Canada thôi, em thấy anh ở

trong lòng bọn họ cũng không quan trọng lắm!”. Đường Phỉ ở bên quạt gió

thổi lửa (= châm dầu vào lửa, chị khích kinh quá =))).

“Không,

Đường quản gia là thành viên rất quan trọng của gia đình tôi. Anh, mau

gật đầu đi!”. Bốn vị thiên kim vội nhảy ra ngăn cản, đồng thời thúc giục anh trai đồng ý yêu cầu của Đường Phỉ.

Tề Gia Hách bỗng thành

người mà mọi người chỉ trích, kiểu như là nếu anh không gật đầu sẽ là

người xấu nhất thế kỉ. (xấu = xấu tính).

Anh quay đầu nhìn về

phái Đường Phỉ, đúng lúc nhìn vào mắt của cô. Nụ cười của cô nhìn rất có khí chất nhưng ánh mắt thì tràn đầy khiêu khích.

Cô gái này rất gian xảo, rõ ràng đang tính kế anh.

Anh thật sự không muốn để cho cô được như ý, nhưng với cục diện trước mắt

thì anh đang ở thế hạ phong (= thế yếu hơn). Nếu muốn giữ Đường Vũ ở lại thì phải đồng ý điều kiện của Đường Phỉ. Nhưng mà anh cứ như vậy phải

giơ tay đầu hàng sao?

“Cũng không thể vô duyên vô cớ để cô ấy ở đây được?”.

Trong lúc Tề Gia Hách không biết làm thế nào để làm Đường Phỉ gặp khó khăn

thì Tề Phương Tĩnh đề nghị: “Rất đơn giản, để cho Đường Phỉ đến làm ở

công ty là được”.

“Đến công ty làm?”.

“Không cần phiền phức như thế, tôi có thể trả tiền phòng”.

“Cô cho rằng tôi quan tâm đến chỗ tiền thuê phòng kia sao?”. Mỗi lần kiếm

tiền anh kiếm theo đơn vị là tỷ, đâu cần quan tâm đến vài đồng tiền thuê phòng. Nhưng đề nghị của Tề Phương Tĩnh làm anh có chút suy nghĩ. “Tốt, tôi sẽ để cô làm việc ở công ty tôi, có đồng ý hay không thì tự cô nghĩ đi”.

Rất phiền toái! Cô chỉ hi vọng là Đường Vũ có thể cùng cô

về Canada nên mới kiên trì phải ở nhà họ Tề. Mà nói đến đó, cô thấy Tề

Gia Hách không phải là người tốt bụng, nếu vào công ty anh ta, không

biết anh ta sẽ chỉnh cô như thế nào ....

“Phỉ Phỉ, hay là em cứ

trở về Canada đi”. Đường Vũ nhận thấy em họ và Tề Gia Hách không có

tiếng nói chung, không thể bàn việc được, cho nên cố gắng thuyết phục cô trở về nhà.

Nhưng Đường Phỉ cũng cố chấp, có chết cũng không thể để trong cuộc sống của mình có một lần thất bại. “Anh nghĩ cũng đừng

nghĩ, anh không về cùng em thì em sẽ tuyệt đối không trở về!”.

Cứ như vậy, cô bắt đầu cuộc sống lâu dài ở Đài Loan.

Vào cửa chính của xí nghiệp Tề thị, Đường Phỉ mới biết được khu vực làm ăn

của Tề gia không nhỏ, ngoài Đài Loan ra công ty còn có 3 chi nhánh ở

Nhật Bản, Mĩ và cả Trung Quốc.

Tề Gia Hách mặc dù rất trẻ tuổi

nhưng ỏe trong công ty rất được kính trọng. Mà nếu nhân viên nhìn thấy

anh ta cũng không sợ hãi tránh đi mà còn có thể như bạn bè nói chuyện

bàn bạc cùng nhau.

“Cảm thấy có thể làm được thì làm, còn nếu

không thì để bản kế hoạch lên trên bàn của tôi, tôi sẽ đánh giá một

chút, tôi phải xuống phòng hành chính tổng hợp một chuyến”. Tề Gia Hách

sau khi nói chuyện với nhân viên, quay đầu ra lệnh cho Đường Phỉ, mà còn chỉ nói một câu: “Đi theo tôi!”.

Không phải cô vẫn đi theo anh

ta sao? Từ sau khi vào cửa công ty, cô cứ tưởng anh ta đã quên mất sự

tồn tại của cô, bởi vì anh ta không nói một câu nào với cô, chỉ để cho

cô đi ở phía sau.

Sau đó bọn họ đi đến phòng hành chính tổng hợp, tổ làm công việc vặt.

“Tổng giám đốc, sao anh lại đến đây?”.

Phòng hành chính tổng hợp phụ trách tất cả các việc nhỏ và việc lau dọn sửa

chữa đồ trong công ty, thiếu văn phòng phẩm tìm phòng hành chính tổng

hợp, tắc bồn cầu tìm phòng hành chính tổng hợp. Mặc dù đó là chuyện nhỏ

nhưng mà đó cũng là ngành không thể thiếu.

“Bắt đầu từ hôm nay, cô thực tập ở đây!”.

“Thực tập ở chỗ này?”.

Ở Tề thị, không thể đi cửa sau, quản lí cực kì nghiêm khắc, các nhân viên đều phải trải qua cuộc thi tuyển, tất cả các nhân viên phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc. Người nào làm việc đó, ai có chức nấy. Cho nên

không ai có thể tin được Tề Gia Hách lại mang đến một người từ trên trời rơi xuống.

“Thật ra thì tôi --- ---”.

“Làm từ cơ sở làm

lên, thời gian thử việc là ba tháng, nếu như không được thì cô phải trở

về Canada”. Tề Gia Há