
i tôi?".
"Cái gì? Theo dõi? Anh có thể đừng suy nghĩ nhiều như thế được không?".
Đường Phỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng rất nhanh sắc mặt liền
thay đổi, trong lòng có một mối nghi ngờ cực lớn "Đây là nhà của anh?"
Nếu vậy, Đường Vũ đến đây làm gì? Nhưng mà vấn đề này rất nhanh đã có đáp án, bởi vì cô nhìn thấy Đường Vũ mặc
tạp dề, tay đầy bóng xà phòng mà khi Đường Vũ nhìn thấy cô thì biểu tình so với Tề Gia Hách còn khó nhìn hơn, có lẽ chỉ có thể dùng từ “Kỳ quặc” để hình dung.
Trong đại sảnh của Tề gia, đương nhiên Đường Phỉ
là một vị khách không mời mà đến. Bốn đại tiểu thư bình thường không
quan tâm để ý đến người khác đang ở bên cạnh “xem” cô.
Nhưng
Đường Phỉ không cảm thấy như vậy, cô thấy mình giống như con khỉ ở trong vườn thú. Cô rất không thích cảm giác này. “Đường Vũ, tốt nhất là anh
mau giải thích rõ mọi chuyện nếu không em sẽ lập tức gọi điện cho bác”.
Vậy thì nhất định hắn sẽ bị trói gô cổ bắt về Canada, hắn tuyệt đối không
thể để chuyện như vậy xảy ra! “Tổng giám đốc, bốn vị tiểu thư, tôi có
thể xin nghỉ vài tiếng? Tôi và em họ có chút chuyện nhà cần thương lượng (= bàn bạc) ...”.
“Hai người có thể thương lượng ở chỗ này,
chúng tôi sẽ không để ý đến việc thỉnh thoảng anh mượn chỗ một chút”.
Bốn đại tiểu thư vịn vai nhau đùa giỡn
“Các em đừng có mà đừng giúp vui, mau trở về phòng đi”.
Tề Gia Hách nói còn lâu họ mới nghe, bình thường họ đều coi lời nói của
anh như gió thoảng bên tai, bây giờ có chuyện vui để nhìn làm sao họ có
thể bỏ qua.
“Thế tại sao anh không trở về phòng?”.
“Anh
còn rất nhiều công việc phải làm, chẳng lẽ các em định giúp anh làm?”.
Tề Gia Hách cố tình giơ lên tập văn kiện trong tay, chứng minh cho sự
vất vả của mình.
“Mấy người đừng có ầm ĩ nữa được không?”. Đường
Phi cao giọng nói, quả thật rất có tác dụng. Ngay cả bốn đại tiểu thư
bình thương ồn ào cũng lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Quái lạ, cô
gái này chỉ là người ngoài nhưng có thể làm cho bốn cô em gái của anh
vốn không nghe lời trưởng bổi (= người có vế trên ở dòng họ, người lớn
tuổi). Cô gái này không đơn giản!
Tề Gia Hách có chút tò mò đối với Đường Phỉ: “Cô là em họ của Đường quản gia?”.
“Đường quản gia? Anh nói anh ấy là quản gia nhà anh?”. Giọng của Đường Phỉ lại cao thêm vài độ, kinh ngạc nhìn Tề Gia Hách.
“Đường tiên sinh làm quản gia ở nhà tôi. Có vấn đề gì sao?”.
“Đường Vũ tiên sinh, anh làm quản gia ở đây?”. Đường Phỉ hỏi một câu rất đanh thép, rõ ràng cần có một lời giải thích hợp lý.
“Đúng rồi, tôi rất thích món ăn anh ta nấu”. Tề Mỹ Nghi giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Trà của anh ta pha cũng rất ngon, nhưng mà tôi cảm thấy anh ta đứng không nhìn cũng rất đẹp”. Tề Lệ Dung cười mập mờ.
Nguyên nhân lớn nhất mà bốn đại tiểu thư không đuổi Đường Vũ ra khỏi cửa chính là dáng dấp của hắn rất tuấn tú. Trong nhà có một quản gia cao lớn đẹp
trai cảm thấy rất tốt.
“Đó là công việc giúp việc?”.
Nếu bác trai và bác gái biết anh họ làm quản gia ở nhà người ta, nhất định sẽ tức phun máu.
Thế nhưng Đường Vũ không làm một cậu ấm, bỏ mặc công ty của gia đình, đến
đây cho người ta sai bảo, không phải là đầu của anh ấy có vấn đề chứ?
“Đường quản gia không phải là giúp việc, nhà tôi có người phụ trách quét dọn”. Tề Gia Hách không nhịn được nói chen vào, cũng thận trọng giải thích.
“Anh ta rất giỏi trong việc sinh hoạt hằng ngày, công việc của anh ta là giúp tôi thu xếp nhà cửa, nhưng anh ta tuyệt đối không phải là giúp
việc”.
Đường Phỉ nghe không lọt tai, cô tức giận bật dậy từ ghế salon, bắt lấy cổ tay của Đường Vũ. “Anh lập tức trở về với em”.
“Phỉ Phỉ, em đừng kích động, hãy bình tĩnh”.
“Đúng, không nên kích động, bình tĩnh, bình tĩnh”. Bốn vị tiểu thư cũng ở đây góp vui.
“Đường Vũ, rốt cuộc anh có về Canada cùng với em không?”.
“Anh ...”
“Tôi e là anh ta không thể trở về cùng với cô, bởi vì anh ta đã kí hợp đồng
làm trong 1 năm, nếu như vi phạm hợp đồng phải trả số tiền đền bù khá
cao”. Tề Gia Hách thấy Đường Vũ khó khăn liền nhảy vòa giải vây.
Đường Phỉ đem thù mới hận cũ tính lại, nghĩ anh ta đang hạ chiến thiếp (= lời thách đấu)
“Tốt, rất tốt!”. Anh ta muốn đấu cùng nàng phải không? Vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Cô không sợ anh ta.
Mặc dù khi kí hợp đồng thì hai bên phải tuân thủ hợp đồng, nhưng không phải là không có người đã từng vi phạm hợp đồng, mà biện pháp giải quyết vấn đề vi phạm hợp đồng đơn giản nhất đó là trả tiền.
Tề Gia Hách
nói như thể để cô biết khó mà lui, nhưng mà không ngờ Đường gia không
chỉ có nhiều xe, nhà cửa cũng nhiều, mà tiền lại càng không thiếu, cho
nên không thể dùng tiền để đánh ngã cô.
Cô điện một cuộc điện
thoại về Canada, cha mẹ không nói hai lời liền chuyển một số tiền lớn
vào sổ tiết kiệm của cô. Sau khi xác định số tiền nhận được, cô lại đến
Tề gia.
Trùng hợp hôm nay là chủ nhật, Tề Gia Hách đang ở nhà, mà lại đúng anh ra mở cửa, vừa thấy cô ở cửa. Chân mày của anh nhíu lại
“Tại sao lại là cô?”.
Đường Phỉ nhiều lần đến gây phiền phức, đã
bị anh liệt vào danh sách nhân vật phiền phức s