
giác mộng thì anh đều nhớ tới khuôn mặt buồn bả khi đó của cô.
"Đúng rồi, chú làm sao lại biết tên của mẹ cháu, chú ơi, chú rất lợi hại
nha..., con cũng chưa có nói mà chú đã biết tên của mẹ rồi, nhưng chú
ơi, con đói bụng, chú có thể dẫn con đi ăn ngon không ạ?"
Tô Nghị Phi sùng bái nhìn Tần Trác Luân, cậu có cảm giác chú này thực sự rất thông minh nha.
Không ngốc giống như mẹ cậu vậy, nhưng tuy mẹ cậu có ngốc thì cậu vẫn yêu nhất là mẹ cậu nha.
Ngay lúc này bao tử của cậu cũng càu nhàu kêu lên kháng nghị.
Tô Nghị Phi có chút đỏ mặt nhìn Tần Trác Luân nói.
"Con vừa mới nói, nói, chú không có nói sai, mẹ con tên là Tô Thiển Hạ, vậy
hình dáng mẹ con có phải nhìn giống như trên tấm hình này hay không."
Tần Trác Luân khẩn trương lấy ra bức ảnh chụp chung của Tô Thiển Hạ và mình mà anh giấu kỹ ở dưới cùng bóp tiền của mình ra, để cho Tô Nghị Phi
nhìn rõ một phen.
Tuy nhiên hiện tại trong lòng anh lại cực
kỳ kích động, mặc dù anh đã có tám chín phần xác định chắc chắn đứa bé
trai trước mắt này chính là con trai Tô Nghị Phi của mình.
"Thực tài giỏi nha, chú làm sao có thể có ảnh chụp của mẹ con nha? Chú và mẹ
con có quen biết nhau đúng không, vậy chú ơi, con có thể nhờ chú đáp ứng giúp con một chuyện được không?"
Hiện tại Tô Nghị Phi thấy
không còn nguy hiểm nữa thì cái đầu thông minh kia lại bắt đầu một mớ
suy nghĩ tinh quái về chuyện đi tìm cha cậu rồi.
"Đúng,
chúng ta có quen biết, chú và mẹ con còn rất rất quen thuộc là đằng
khác, vậy con nói đi, con muốn chú đáp ứng con chuyện gì, vô luận con
nói cái gì thì chú đều sẽ đáp ứng cho con."
Tần Trác Luân
hiện ở trong lòng đặc biệt cảm kích, cảm kích hôm nay chính mình đã
không từ chối cơ hội đi chơi với Hứa Mộng Phỉ, nếu không anh cũng sẽ bỏ
qua cơ hội gặp gỡ với con trai anh rồi.
Tô Nghị Phi, một đứa bé thông minh lại xinh đẹp đáng yêu như vậy chính là con trai của mình, Thiển Hạ lại sinh cho anh một cậu con trai đáng yêu như vậy, thật tốt
quá, cậu bé chính là con trai của mình, đừng nói cậu chỉ yêu cầu một
chuyện, cho dù cậu có yêu cầu một trăm một vạn chuyện thì anh cũng đều
đáp ứng đi.
Cảm tạ trời đất đã cho anh được gặp con trai anh, trong lòng anh bây giờ chỉ còn biết cảm ơn mà thôi.
"Chú, vậy chú tên là gì? Chú có thể đáp ứng giúp cháu đi tìm cha một ngày
được không? Người khác đều có cha nhưng con lại không có, nên các bạn
nhỏ khác đều cười con.... Con rất muốn có một người cha giống như chú
vậy. Một ngày a..., Phi Phi không tham lam, chỉ cần một ngày đi tìm cha
là tốt rồi...."
Tô Nghị Phi thỉnh cầu như vậy thực ra là muốn nhờ anh giúp cậu đi tìm cha một ngày thôi.
Nghe được lời con trai nói khiến trong lòng Tần Trác Luân cực kỳ chua xót,
nhất định là con trai bị người ta nói thành con riêng, nên sẽ bị rất
nhiều người cười nhạo đi.
"Đương nhiên là được, đi, không
phải con nói đói bụng sao, vậy chú dẫn con đi ăn ngon, sau đó con nói
cho chú nghe chuyện của mẹ con, nói cho chú biết địa chỉ nhà con ở đâu
để chú đưa con trở về."
Tần Trác Luân hoàn toàn quên mất Hứa Mộng Phỉ đang còn ở trên du thuyền, anh lập tức mang theo Tô Nghị Phi
rời khỏi du thuyền, hiện tại trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của con
trai và Tô Thiển Hạ thôi.
Tô Nghị Phi ngồi ở trên vai Tần
Trác Luân, vui vẻ ăn thịt nướng và các món ăn vặt khác, bên cạnh đó còn
nói cho Tần Trác Luân biết rõ mọi chuyện lý thú trong cuộc sống của mình và mẹ nữa.
"Mà cha con, con biết nói sao về cha đây.., con
có mang theo bản đồ, mẹ nói cha đang ở phía đông, một đường đi thẳng về
phía trước, mẹ nói cha đang làm việc trong một toà cao ốc rất lớn rất
lớn, nên con chỉ muốn hướng về phía đông mà đi là có thể tìm được cha
rồi, nhưng mà khổ một nỗi là mẹ lại không có cho con biết ảnh chụp và
tên của cha nha. Nhưng mà hiện tại cũng quá tốt tồi, con có chú giúp con đi tìm cha nha, mà chú có mệt hay không, mệt thì để con xuống rồi đi
tiếp a.... Con chính là một đứa bé ngoan nha."
Tô Nghị Phi
nhìn chú vẫn để cho mình ngồi trên bả vai giống như cậu đang ngồi trên
vai cha khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ....., cậu là một đứa bé ngoan
thì không thể cứ cưỡi trên đầu vai của chú được.
"Được, vậy
đứng xuống đi một chút, nói về mẹ con đi, vài năm nay bên người cô ấy có người đàn ông nào khác không, cô ấy kết hôn chưa?"
Tần Trác Luân nhẹ nhàng bế Tô Nghị Phi xuống đất, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của
cậu đi về phía trước, anh do dự thật lâu mới dám mở miệng hỏi vấn đề
này.
"Có nha, có một chú rất tuấn tú thường xuyên tới nhà
của chúng ta tìm mẹ con, nghe mẹ nói chú đẹp trai kia là học trưởng của
mẹ a..., hiện tại công việc dạy vũ đạo của mẹ đều là do chú đẹp trai kia hỗ trợ giới thiệu a."
Tô Nghị Phi hẳn sẽ không cùng người
khác nói về chuyện của mẹ và mình, nhưng khi cậu đối mặt với chú đã cứu
cậu, lại có bộ dáng đẹp trai 'giống như cha cậu' kia thì cái gì cậu cũng đều nguyện ý nói, bởi cậu cực kỳ thích cùng "chú giống cha mình" ở cùng một chỗ.
"A..., đó chính là còn chưa kết hôn, chẳng qua bên người có một người bạn trai đúng không?"
Tần Trác Luân n