
rời đi chỗ ngồi.
Bốn người tụ hội, lúc này lại lần nữa còn dư lại hai người.
Vừa ra khỏi sàn nhảy, Đông Lý Lê Hân liền sải bước đi hướng bãi đậu xe. Vừa đi, vừa lấy điện thoại di động ra rút gọi điện thoại cho Uông Tĩnh Phong.
". . . . . ."
"Trong vòng ba ngày, dẫn cô ấy tới, mình muốn đứa bé."
Uông Tĩnh Phong mới vừa tiếp thông điện thoại, còn chưa kịp chào hỏi, Đông Lý Lê Hân liền trực tiếp cắt đứt, hắn cũng không phải là luôn luô phun ra mệnh lệnh của mình.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Này. . . . . ."
Điện thoại đầu kia Uông Tĩnh Phong rõ ràng sợ giật mình, đang muốn xác nhận, liền bị Đông Lý Lê Hân cúp điện thoại. Muốn gọi trở lại hỏi thăm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đông Lý Lê Hân thờ ơ, thủy chung không nhận điện thoại của hắn.
Đông Lý Lê Hân tốc độ nhanh nhất tìm được xe của mình, mặt kiên quyết ngồi xuống, sau đó nhanh chóng đi ôtô về nhà. Hắn muốn tự mình đi chuẩn bị một phần hiệp nghị, một phần hiệp nghị có liên quan mượn bụng sinh con.
Lúc ban đầu thời điểm tra được Lan Sơ, hắn vốn định trực tiếp liền giải quyết xong Lan Sơ cùng đứa nhỏ trong bụng của cô. Nhưng trong lòng không khỏi có một loại ý định, làm cho hắn chậm chạp không có động thủ. Hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu rõ là loại tâm tư gì rồi. Nguyên nhân căn bản hắn lưu tình, đơn giản chính là muốn hoàn toàn nắm trong tay cuộc sống tự do của mình.
Làm con trai trưởng cháu ruột duy nhất của Đông Lý thị, hắn nhất định phải có mấy đứa con của chính mình, làm Đông Lý thị tiếp tục truyền lại tiếp. Nhưng mà, hắn vô cùng ghét phụ nữ, hắn không muốn cùng bất kỳ phụ nữ nào kết hôn. Vậy thì thật là tốt, con trai hắn quan trọng nhất, sẽ phải lập tức ra đời rồi. Thay vì lãng phí thời gian cùng hơi sức đi giải quyết phiền toái này, còn không bằng để phiền toái này biến thành công cụ có lợi hữu ích đối với hắn. Cứ như vậy, cho dù hắn không có hôn nhân, cũng sẽ không có vấn đề quá lớn rồi.
Lan Sơ cho tới bây giờ cũng không hối hận qua cái gì, nhưng là lần này nàng thật hối hận. Cô đang êm đẹp, tại sao phải cùng bảo bối trong bụng cô nói gì có muốn lại bị bắt cóc lần nữa hay không? Lần này tốt lắm, cô thật lại bị bắt cóc.
Sáng sớm rời giường, mí mắt phải Lan Sơ vẫn nhảy không ngừng. Xưa nay cô không tin tà ma, căn bản sẽ không để vào trong lòng, tiếp tục tất cả chuyện cô phải làm mỗi ngày. Ngủ trưa rời giường, cô càng thêm quả quyết đổi lại quần áo đi ra cửa, mang túi của mình bắt đầu ra cửa đến công đi bộ viên rèn luyện thân thể. Hoàn toàn không thấy mí mắt phải của mình càng nhảy càng lợi hại.
Cho đến khi cô ở chỗ nào đó của công viên người thưa thớt, bị người từ phía sau lưng chụp vào bịt mắt có thể ngăn cản tầm mắt, cũng bị đối phương dẫn dắt dọc theo đường đến xe. Cô lúc này mới cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa hai chữ hối hận này.
Có lẽ bên trong mọi chuyện,cô thấy có thể may mắn duy nhất là đối phương che lại ánh mắt của cô, chưa từng cho cô bất kỳ tầm mắt tự do. Mà người đem nàng dẫn dắt lên xe, cũng để cho cô có một loại cảm giác quen thuộc.
Tựa hồ chính là một nhóm người hồi trước cứu tính mạng của cô.
Chỉ là, cho dù cô thông minh đoán được đối phương có thể sẽ không thương tổn tới mình. Nhưng lần nữa bị bắt cóc, cảm giác cũng thực làm cho người ta cực kỳ khó chịu. Cô một không có tài, hai không có sắc, tại sao muốn hết lần này đến lần khác bắt cóc cô? Muốn bắt cũng có thể bắt Bạch Nhã hoặc là Hoàng Oanh thôi. Cho dù là bắt cóc Hồng Quyên cũng có lý đi, cố tình là cô người có vai trò thấp nhất lại hai lần gặp nạn.
Càng nghĩ, Lan Sơ càng thấy tức giận. Cô chợt dựa người về sau, không quá lưu loát bắt chéo chân. Hai tay khoanh vòng ở trước ngực, làm ra một bộ dáng hung ác. Sau đó, lên giọng hô một tiếng, "Tôi đói bụng!"
Hiển nhiên, lần này đối phương là có chuẩn bị mà đến, "Bánh ngọt cùng thịt khô, cô muốn ăn cái nào?"
Giọng nói đàn ông ôn hòa quen thuộc, chứng thực phỏng đoán Lan Sơ, quả nhiên cùng nhóm người. Cô an tâm đồng thời tâm tình cũng càng thêm khó chịu. Vì vậy, cô tương đối không khách khí nói: "hai loại đều muốn ăn!"
"Tốt."
Mặc dù thái độ Lan Sơ hết sức ác liệt, nhưng thái độ đối phương thủy chung rất khách khí.
Một hồi âm thanh soạt soạt mở bao bì đi qua, Lan Sơ cảm thấy có đồ đưa tới bên miệng của cô. Cô lập tức há to miệng, hung hăng cắn một miệng lớn. Phồng má, cắn răng nghiến lợi nhai.
Mùi vị tuyệt vời, thoáng chốc ở trong miệng Lan Sơ khuếch tán ra. Nói trong lòng, đối phương chuẩn bị thịt khô ăn thật ngon thật không phải bình thường. Đám người kia ngược lại trước lạ sau quen nữa à, biết cô là người phụ nữ có thai, bụng tùy thời sẽ đói, thế nhưng thân thiết như vậy còn chuẩn bị thịt khô cùng bánh ngọt cho cô. Chẳng lẽ bây giờ công việc bắt cóc, cũng bắt đầu dạy chất lượng phục vụ rồi sao? (>_< nhà khoa học có khác)
Trong lòng một suy nghĩ lung tung, Lan Sơ đột nhiên bật thốt lên. "Hừ! Đừng tưởng rằng các người cho tôi ăn thịt khô cùng bánh ngọt, tôi sẽ khen ngợi các người, tôi tuyệt đối sẽ không khen ngợi các người, các người đừng có nằm mộng!"
Lời vừa nói ra, bên trong xe nhất thời lọt vào một mảnh q