
ớn hơn mấy tuổi, cuộc sống lại khổ cực đến thế luôn phải cố gắng, thật làm người khác rất đau lòng. Có lẽ chính vì vậy, Húc Nghiêu mới có thể cực kỳ thương tiếc đối với cô bé.
"Hải Dụ, hôm nay tìm cháu, là có tin tức tốt nói cho cháu biết —— Hải Tinh đã có thể thoát khỏi phòng bệnh vô khuẩn rồi."
Hạ Hải Dụ không dám tin, dùng sức nuốt nước miếng một cái, "Viện trưởng Trần, đây là thật?"
"Thật. Nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng đã có tiến triến đột phá!"
Tay nhỏ bé nắm thật chặt một góc quần áo, thật tốt quá, thật sự là chuyện cực tốt!
"Hải Dụ, kế tiếp chính là kì trị liệu thứ hai: khôi phục, cháu cũng biết phương diện này điều kiện ở nước Mĩ sẽ tốt hơn, mà bệnh viện của chú vừa đúng có hiệp nghị trao đổi với một bệnh viện bên Mĩ, cho nên hiện tại có một cơ hội có thể giúp Hải Tinh có thể đến Mĩ tiếp nhận trị liệu phục hồi, chi phí còn ít hơn ở đây, bởi vì bệnh viện đó trực tiếp sản xuất thuốc men, không cần ra vào cảng, cũng không có thuế khóa, so với trong nước giảm đi 30% - 45% ."
Hạ Hải Dụ nghe được, không ngừng sửng sốt, "Viện trưởng Trần.. ý của chú là…để Hải Tinh đi Mĩ?"
"Đúng."
Hạ Hải Dụ nhất thời có chút mơ hồ.
Viện trưởng Trần cười nhìn cô, "Hải Dụ, nếu chú ở trong điện thoại nói tin tốt cho cháu, dĩ nhiên sẽ không để Hải Tinh đơn độc ra nước ngoài, cháu cũng có thể cùng đi với nó, kì thực bệnh viện bên này sẽ lấy thân phận người nhà bệnh nhân giúp cháu giải quyết, cháu sang đó cũng có công việc, đến học viện Khổng Tử dạy Trung văn."
Điều kiện ưu việt như thế khiến Hạ Hải Dụ hoàn toàn động lòng, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, "Viện trưởng Trần, Trung văn của cháu không tốt lắm, ở trong nước nói một chút còn có thể, đi dạy người ngoại quốc... Lại phải nói thêm cháu cũng không phải tốt nghiệp sư phạm."
"Chỉ là dạy người ngoại quốc nói một chút thành ngữ, chuyện xưa của Trung Quốc thôi."
“Chú cảm thấy cháu có thể làm được không?" Hạ Hải Dụ vẫn cảm thấy không tự tin.
Viện trưởng không đáp mà hỏi ngược lại, "Nếu cho cháu thời gian chuẩn bị ba tháng, sẽ có lòng tin hay không?"
"Có!" cô kiên định trả lời.
Ba tháng, coi như không ăn không ngủ, ngày ngày trong thư viện, cô nhất định có thể đem thành ngữ, chuyện xưa của Trung quốc đọc đến làu làu!
Ra khỏi bệnh viện, ở sạp báo bên cạnh, Hạ Hải Dụ mua một phần bản đồ thế giới.
Nước Mĩ…bang California… San Francisco
Khoảng thời gian sau, Hạ Hải Dụ cơ hồ mỗi ngày đều vùi đầu trong sách vở.
Do điều kiện của thư viện thành phố rất tốt, nên cô mượn và đọc sách luôn tại đây, mỗi sáng sớm cô chuẩn bị một cái bánh bao cùng một chai nước khoáng bỏ vào túi rồi khởi hành, đến nơi thì ngồi xuống đọc sách cho tới tận trưa.
Trước đây, buổi trưa cô phải đến siêu thị làm việc, nhưng hiện giờ để có nhiều thời gian học tập hơn, cô đã rút bớt hai tiếng thời gian đi làm, buổi chiều khi nào thư viện mở cửa, cô lại tiếp đến đọc sách, mãi tới năm giờ chiều mới ra về.
Học tập gian khổ.
Bác bảo vệ của thư viện thấy cô nghiêm túc học hành còn tưởng rằng cô muốn thi nghiên cứu học sinh!
Buổi tối, cô thỉnh thoảng nhận làm lái xe thuê, nếu không có việc thì cô ở nhà xem lại những gì mình ghi chép được.
Còn có..., ngồi trên xe buýt, cô sẽ đeo tai nghe để nghe tiếng Anh, mặc dù Anh văn không đến nỗi tệ, nhưng vẫn phải luyện tập nhiều hơn, để sau này sang Mĩ có thể giao tiếp thật tốt với mọi người.
Học tập, thực là một chuyện làm cho con người ta cảm thấy vui sướng!
Thế nhưng, cũng có chuyện buồn bực phát sinh.
Đại khái là học hành quá liều mạng, thân thể của cô báo động đèn đỏ, có một ngày cảm thấy trong người không thoải mái, thật sự không chịu nổi nữa, cô chạy đến hiệu thuốc, lại bật thốt lên, "Excuse me, diệu thủ hồi xuân, cấp bách, tiếng lành đồn xa, có thuốc cảm mạo không? " (xin lỗi, bác sĩ, khẩn cấp, có thuốc chữa cảm mạo không?)
Kết quả là người bán thuốc dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
Cô cũng cảm thấy hình như mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi!
Chuyện Lôi Nhân là như sau, có thuốc cảm cho cô rồi nhưng lại không có tiền lẻ để trả lại, người bán thuốc liền lấy một hộp nhỏ màu bạc đưa cho cô, "Tiểu thư, cái này thay cho năm xu phải trả lại cho cô, so với những nơi khác thì cô chiếm tiện nghi rồi!"
Sụp đổ tại chỗ.
Chẳng lẽ cô không biết cái thứ đó đáng bao nhiêu tiền sao?
Làm ơn, cô từng bán nó trên vỉa hè ở chợ đêm đó!
Tiện nghi đúng là tiện nghi, nhưng cô không cần!
Muốn nổi đóa, cô lại bất chợt nghĩ đến một người, khụ khụ, là Đường Húc Nghiêu.
Mặt, không kiềm chế được đỏ lên.
A a a a a, Hạ Hải Dụ, không phải mi đã quyết định quên anh ta đi rồi sao?
Giờ sao lại nghĩ tới anh ta!
Hơn nữa còn vì lý do xấu hổ này!
Giống như có tật giật mình, cô nắm chặt thứ đó, ảo não chạy khỏi tiệm thuốc.
"Này, tiểu thư, cô chưa cầm thuốc cảm!"
Mặt mày xám tro về đến nhà.
Lúc này, cô có ý nghĩ muốn chết.
Nhưng, cô sao có thể vì loại lý do vớ vẩn này mà muốn lãng phí sinh mạng của mình, cô còn muốn đến Mĩ!
Đúng, đến Mĩ, cố lên, fighting! ! !
*Lôi Nhân là một nhãn hiệu bao cao su
Nước Mĩ, bang California.
Sân bay quốc tế San Francisco.
Tại lối ra V