
òn lo lắng gì nữa, tình trạng của cậu không phải là không ổn, mà là quá hưng phần, giống chị của tôi.”
Tôi làm sao cơ? Bên này tôi trừng mắt nhìn Khương Duệ.
Khương Duệ làm ra vẻ người kể chuyện, bắt đầu trầm bồng du dương:
“Cậu không biết chị tôi ấy, bình thường thành tích giỏi lắm là trung
bình khá, mấy tháng trước khi thi đại học liều mạng chút ít, ai ngờ được hôm thi đó trời nóng quá thể, mọi người đều nghĩ thôi chị ấy tạch rồi,
vậy mà cuối cùng kết quả cao hơn bình thường mấy chục lần, chúng tôi đều nói chị ấy bị hỏng mất đầu óc rồi nên thi mới tốt như thế.”
“Thực lực, thực lực mà.” Hắc hắc, đúng há, sao lại quên được chuyện
này chứ. Đây chính là việc khiến tôi đắc ý nhất đời mình, thế là nhanh
khoác lác một chút.
“Thật vậy chứ?” .
“Đương nhiên là thật rồi. Thật ra bình thường chị rất có khả năng,
chỉ vì không tìm được thời cơ thích hợp để phát huy, vừa lúc hôm đó nóng dữ dội, đầu óc chị cuối cùng cũng bị đốt cháy. . .”
Tôi và Khương Duệ nói nhảm một hồi, Trang Phi rốt cục không lo lắng
nữa, ngượng ngùng cượi rộ lên, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Chị và chị
Dung Dung cách nói chuyện thật khác nhau.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu ấy hình như tự biết mình lỡ lời, có chút
khẩn trương nhìn tôi. Lòng tôi đột nhiên trầm xuống, nhìn dáng vẻ khẩn
trương của cậu ấy, làm ra vẻ không chú ý, quay đầu nhìn lung tung.
“Đồ ăn đồ ăn, sao mãi còn chưa có.”
Khương Duệ hỉ hả chuyển đề tài, cùng Trang Phi nói chuyện, cũng không ngừng lén lén nhìn tôi, trên mặt thể hiện chút lo lắng.
Nó là một đứa nhỏ rất nhạy cảm. Sau thấy sắc mặt của tôi vẫn bình thường mới yên tâm, thở dài một hơi.
Tôi cũng vì giọng nói thả lỏng của em ấy mà thở dài một hơi
Rất nhanh sau đó thức ăn đúng giờ được mang lên. Khương Duệ nhìn
thoáng qua thức ăn, oán giận nói: “Chị, chị thật quá keo kiệt mà. Sao
không làm đại tiệc chứ, hôm nay em thi đó biết không?”. Tôi trừng mắt
liếc nó: “Đi thi chính là phải ăn bình thường đó.”
Tuy ban đầu gọi thức ăn cho hai người, nhưng ba người ăn vẫn đủ. Cơm
nước xong thì đuổi bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, tôi ngồi một mình dưới lầu, không thể tránh việc nghĩ đến câu nói kia của Trang Phi. Dung Dung và
nhà họ là hàng xóm nhiều năm, việc Trang Phi quen biết cô ấy cũng là
bình thường. Tôi chỉ là không nghĩ đến cô ấy nhắc đến tôi với em trai
của Trang Tự. Không biết có được tính là vinh hạnh hay không.
Dung Dung nói với Trang Phi chuyện gì tôi không muốn nghĩ đến, chỉ
nghĩ thật không hay, thậm chí còn có chút hối hận, không nên mời Trang
Phi cùng đi ăn với chúng tôi. Nếu một lời mời thật lòng lại bì xem như
dụng tâm kín đáo, tấm chân tình của tôi làm sao chịu nổi đây.
Chỉ có điều hối hận thì hối hận, chiều hôm đó thi Toán xong tôi còn
mời Trang Phi cùng chúng tôi đi về. Tôi còn nhớ rõ chúng tôi là tiện
đường. Trang Phi không từ chối, hơi ngượng ngùng mà ngồi lên xe.
Ngày hôm sau tôi vẫn đưa Khương Duệ đi thi. Xuống xe, Khương Duệ vừa
nhìn, lập tức trở nên hưng phấn. “Woah, chị à, em có lừa chị đâu. Người
quen của chị thực sự đến kìa!”
Nó vẫn như cũ kéo tôi chạy vọt tới trước mặt người ta, cúi sát mặt mà chào hỏi: “Trang Phi, anh Trang.”
Vì vậy tôi gặp Trang Tự.
Trong lúc nhất thời, bên tai hình như chỉ còn nghe tiếng Khương Duệ
gào to, Trang Phi nói chuyện với nó, Trang Tự lẳng lặng đứng bên cạnh
tôi, trong đám người trở nên độc nhất vô nhị rất đẹp trai. Lúc đó tôi
mới hiểu lời Khương Duệ nói người quen là ý gì, thoáng chốc cảm thấy rất tức giận, không hiểu nó đi thi đại học lại còn tìm được trò vui này.
Sau một lúc lâu nghe thấy Trang Tự nói: “Hai đứa nên vào thi rồi.”
“Đi đi.”.
Khương Duệ nháy mắt mấy cái với tôi, cùng Trang Phi đi vào phòng thi. Tôi giả vờ nhìn theo bọn họ, nhưng rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng họ đâu. Tôi làm bộ cũng chẳng được nữa, chẳng còn cách nào đành bắt
chuyện: “Thật khéo.” .
“Không hẳn là khéo.” Trang Tự dừng một chút rồi nói, “Tôi vốn không có dự định đến đây.” .
Những lời này nếu như đổi lại là tôi nói, tôi đại khái sẽ từ đơn giản mà biến ra một đống phức tạp, ví như vốn không muốn đến, nhưng biết tôi đến nên mới đến. Nhưng mà Trang Tự. . . thôi quên đi. Tôi nghĩ tính
toán so chiêu thế này đối với anh thật không thể, liền thu mấy ý nghĩ đó lại.
Nhưng mà tôi còn chưa lên tiếng nói, đã nghe anh hỏi: “Ngày hôm qua, mọi người ăn trưa ở đâu?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, vì sao lại hỏi cái này.
“Cám ơn cậu quan tâm Trang Phi, hôm nay tôi mời lại.” Vừa nói, ánh mắt anh vừa di chuyển.
Ta lúc này mới bừng tỉnh, thì ra Trang Tự đến vì lí do này. Trang Tự
chính là thế này, một đồng cũng không muốn “nợ” tôi. Tôi mời em trai anh ấy một bữa cơm, vì thế anh cho dù bận việc cũng muốn đích thân đến mời
lại chúng tôi một bữa.
Tôi nghĩ đến lúc đó cho anh vay tiền, sau đó trả lại còn kèm thêm 10% lãi suất, làm tôi cảm thấy mình giống như cho vay cắt cổ người ta.
Anh với tôi, tóm lại là nhất định phải hai bên không nợ nần gì nhau mới yên tâm.
“Nhiếp Hi Quang.” .
Nghe được anh gọi, tôi mới phát hiện mình đang thất thần. Tôi thấy
cay cay mắt, không muốn nhìn