
nào
đành để người đầy bụi đất đi vào khoa Kinh tế của đại học A.
Tìm được phòng làm việc của giáo viên, gõ gõ cửa.
“Vào đi.”
Tôi thấp thỏm đẩy cửa phòng, đầu tiên mắt thế mà lại nhìn thấy Trang Tự.
Anh đứng bên cạnh giáo viên hướng dẫn, nghe được tiếng mở cửa, ngẩng
đầu nhìn hướng tôi, ánh mắt dừng lại trên người tôi một chút, rất nhanh
lại dời đi.
Tôi sững sờ ở cửa. Anh làm thế nào lại ở đây?
Giáo viên hướng dẫn của tôi là phó khoa của chúng tôi, là một người
luôn nghiêm khắc. Ông liếc mắt sang tôi, đẩy đẩy cặp kính, “Chờ tôi một
chút”, sau đó lại tiếp tục nói chuyện cùng Trang Tự.
Nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, cũng là đang bàn về luận văn. Nói
như vậy Trang Tự và tôi vô tình bắt thăm cùng một giáo viên hướng dẫn
sao? Chúng tôi tuy không cùng hệ, nhưng lại cùng khoa, nếu vô tình chọn
cùng giáo viên hướng dẫn cũng có khả năng xảy ra, chỉ là tỷ lệ thật sự
rất nhỏ.
Nếu chuyện này xảy ra trước khi mọi chuyện phát sinh, tôi chắc sẽ vô
cùng hưng phấn, nhưng bây giờ chỉ thấy vô cùng không may, đặc biệt là
khi biết trước hôm nay đến đây tôi nhất định sẽ bị mắng. Trong lòng chỉ
mong anh nói xong rồi đi ngay.
Ai biết đợi vài phút, Trang Tự nói đi trước, thầy lại ngăn lại, “Cậu
khoan đi đã, một lát tôi sẽ cùng cậu thảo luận thêm, giờ tôi nói chuyện
với người vài câu này đã.”
Sau đó thầy nhìn sang tôi. “Nhiếp Hi Quang phải không?”
Tôi gật đầu.
Thầy lấy luận văn của tôi ra, sau đó xem chăm chú không nói lời nào,
vài phút trôi qua trong phòng một mảnh tĩnh lặng, tôi khẩn trương sốt
ruột muốn chết.
Cuối cùng, thầy nói, “Trong các sinh viên tôi từng phụ trách, trò là người nộp bản nháp trễ nhất.”
“Thưa thầy, em. . . “, bản thảo của tôi nộp quá muộn, trước khi đến
đã biết thể nào cũng sẽ bị hỏi, tôi đã sớm chuẩn bị lí do, thế nhưng
Trang Tự bên cạnh, tôi cứng họng, mấy lí do trước đó soạn sẵn ra đều
không dùng được.
“Cũng là có dàn bài tệ nhất, hoàn toàn là chắp vá lại với nhau. Bài
của trò thế này không đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ không để luận văn như thế
này tham gia phản biện. Trò bỏ qua lần phản biện này, về chuẩn bị kỹ
càng đi, năm sau quay lại.”
Tuy rằng trước đây từng nghe qua các giáo viên năm nào cũng dọa dẫm
sinh viên thế này, nhưng bây giờ chính tai nghe được, bị sự phê bình
nghiêm trọng thế dọa cho mất hồn rồi. Chưa kể, tình huống thế này lại bị Trang Tự xem thấy, tôi vừa xấu hổ vừa giận, hận đất không nứt ra một lỗ để chui xuống. Nếu xuống nước lấy lòng, làm trò trước mắt Trang Tự, thế nào tôi cũng không mở miệng được.
Lúc này, Trang Tự vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, “Thưa thầy.”
Tôi ngẩng đầu hoài nghi nhìn anh, nghĩ thầm hiểu lầm đã giải quyết rồi, anh sẽ không giậu đổ bìm leo đấy chứ?
“Thưa thầy, biết đâu sau khi sửa chữa, luận văn của cô ấy sẽ thay đổi tốt hơn.”
Không ngờ… là giúp tôi năn nỉ?
Anh giúp tôi nói chuyện, đúng ra tôi nên thấy hài lòng, nhưng chẳng vì lí do gì, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
Cậu thế là thế nào? Tôi chẳng cần cậu giúp năn nỉ!
Tôi thốt ra lời nói: “Thưa thầy, năm sau em phản biện cũng được.”
Nghe vậy, Trang Tự và thầy giáo đều ngẩn ra. Trang Tự ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn tôi, lui về một bên, không nói gì nữa.
Thầy giáo có chút nổi giận, đập bàn, “Xem đi, mới nói có hai câu trò
đã giận dỗi. Sinh viên bây giờ đó mà, đều cho mình là nhất, kéo lê lết,
vậy thì viết được cái gì tốt chứ? Tính tình lại còn xấu.”
Giáo viên một bên lắc đầu thở dài, một bên ném sang một bài luận văn
cho tôi, “Xem đi, đề tài giống nhau, vì sao người ta viết thật tỉ mỉ
nghiêm túc, càng viết càng phát triển ý, hơn nữa người ta đã sửa gần
xong bản thảo rồi, trò mới chỉ có bản nháp.”
Tôi nhìn qua, chỉ thấy phía trên đầu đề ghi hai chữ “Trang Tự”. Đúng
rồi, tôi và Trang Tự đề tài luận văn là giống nhau. Lúc đầu là muốn bắt
chước Trang Tự, khi đó rất nhiều chuyện chưa xảy ra, tôi thật lòng nghĩ
nếu đề tài giống nhau sẽ tạo ra nhiều cơ hội cho tôi.
Giáo viên hướng dẫn tất nhiên sẽ không cho tôi xem luận văn của người khác, lấy bài về, đưa bài của tôi lại, “Nhận xét đều viết ở đầu rồi,
tôi không có gì nói cả. Trò tự về sửa đi, bản nháp lần hai nếu không
được, tôi tuyệt đối sẽ không cho trò tham gia phản biện.”
Bị thầy hướng dẫn đuổi ra, tôi tạm thời thở dài một hơi, cuối cùng
cũng còn có cơ hội, không phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp. Đợi một lúc
thang máy mới đến, tôi bước vào chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy có người nói chờ một chút.
Theo phản xạ nhấn nút mở cửa, đến khi sực nhớ đến giọng nói quen thuộc này đã không kịp rồi.
Trang Tự rảo bước vào trong thang máy.
Sau đó cánh tay dài lướt qua tôi nhấn số tầng.
Thang máy đi xuống.
Trong thang máy yên lặng đến nói có thể nghe thấy tim của tôi đang
đập, tôi mắt cũng không chớp nhìn vào ánh sáng hiện lên ở dãy số tầng.
Lần đầu tiên nghĩ thang máy ở trường thật sự quá chậm, rõ ràng đã qua
một thời gian rất dài rất dài, thế mà mới đi được một nửa.
“Có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
Lúc âm thanh phát ra, tôi chờ tai nghe xong, chần chờ một chút mới nhìn hướng Trang Tự.
Thang máy chỉ có tôi và a