
ười, “Ta nghĩ đến ngươi không hiếm lạ trang sức, đợi
sau khi về Vân thành sẽ đặt mua cho ngươi toàn những thứ tốt” mà thứ có
thể được hắn gọi là tốt, đó chính là trân phẩm vô giá.
Cổ Tiếu
Tiếu hai mắt trừng to nhanh chóng hóa thành sợi chỉ, “Hảo hảo! Thế này mới
có thể thể hiện tình yêu sâu đậm của ngươi đối với ta a, ha ha “
Tĩnh Huyền
Phong giơ lên khóe miệng mỉm cười như có như không, nhu nhu tóc nàng, sau
đó lại tiếp tục tìm kiếm nơi được gọi là hiệu cầm đồ trong truyền thuyết…
… …
Tĩnh Huyền
Phong ở ngoài cửa hiệu cầm đồ chờ đợi tiểu manh nhi, chỉ nghe thấy tiểu manh
nhi phát ra một tiếng thét chói tai cực kì kinh khủng ở trong hiệu cầm đồ, hắn
không cần nghĩ ngợi liền đạp cửa xông vào tìm tòi xem đến tột cùng… kinh
ngạc thấy Cổ Tiếu Tiếu đập bàn trừng mắt giơ chân ——
“Ngươi nói
cái gì? ! Ta đây chi bằng tự mình ngã xuống chơi cho vui a!” Cổ Tiếu
Tiếu tức giận đến hít thở không thông, này còn gì là thiên lí a, cho dù
trang sức mất giá cũng không nhanh đến thế đi? Nói như thế nào cũng phải
hai cân trang sức, vậy mà chỉ đáng một lượng bạc! ? Ăn thịt người không
thèm nhả xương cốt a!
“Ngài trước
đừng tức giận a, mấy thứ trang sức này đều là đồ dỏm, tiểu điếm có thể
trả một lượng bạc cũng là…” lão bản hiệu cầm đồ chậm rãi đáp lời, hắn quả
thật có chút ý tứ khi dễ người mù, bất quá, cho dù là hàng thật cũng chỉ
đáng giá gấp mười lần thôi.
Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe lời này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng đập bàn
“Ba ba” rung động, “Thèm vào! Thương phẩm du lịch không đáng tiền a? Này rõ
ràng là lừa gạt người tiêu thụ! Ta phải đi nha môn tố cáo các ngươi —— “
Lão bản hiệu
cầm đồ vốn định kêu tiểu nhị đem phần tử quấy rối đuổi đi ra ngoài, nhưng vừa
thấy đằng sau vị manh nữ kia có một vị nam tử dáng người khôi ngô, mà nam tử
này chính là dùng vẻ mặt uấn giận nhìn hắn, hắn rùng mình một cái thay đổi
khuôn mặt tươi cười, ra vẻ nhân đạo, “Vị cô nương này, nếu không tiểu điếm lại
cho ngươi thêm một lượng? Ta mua bán không thể trả hơn…”
“Ta mất một
trăm năm mươi tám lạng bạc trắng mua, ngươi lại trả cho ta hai lượng? Khi dễ
ta không nhìn thấy sao? !” Cổ Tiếu Tiếu trầm trầm khí, không đành lòng giơ
mười ngón tay, gian nan nói, “Một câu cuối, mười lượng, tất cả đều là của
ngươi “
“…” Tĩnh
Huyền Phong còn nghĩ xảy ra chuyện lớn gì rồi đâu, nghe tới nghe qua
nguyên lai là tranh luận chuyện mặc cả một hai lượng không ngớt, hắn bất đắc
dĩ thở dài, tiến lên từng bước đem Cổ Tiếu Tiếu ôm chặt để ở trên mặt
bàn, không kiên nhẫn nói, “Hai lượng liền hai lượng đi “
Hiệu cầm đồ
lão bản vừa nghe mua bán thành giao, liền tận dụng thời cơ vội vàng từ dưới
quầy lấy ra hai lượng bạc, “Ngài thu hảo, vẫn là vị khách quý này sảng khoái,
ha ha… Ai? …” Không chờ lão bản hiệu cầm đồ kiểm kê trang sức, đã thấy Cổ
Tiếu Tiếu đoạt lại một bao trang sức chạy ra ngoài cửa, Tĩnh Huyền Phong
không rõ cho nên đuổi theo, phía sau truyền đến âm thanh kêu gọi khàn cả giọng
của lão bản hiệu cầm đồ, “… Bán hay không a? Tiểu điếm ra giá năm lượng có
được không? Khách quý ngài đừng chạy a —— “
Cổ Tiếu
Tiếu không nhìn thấy gì chạy như điên vô mục đích, hai lượng? Thật là hai
sao! Khi dễ người cũng nên xem lại mũi mặt đi a, đi chết đi! Tiểu cô nãi nãi
còn lâu mới bán!
Tĩnh Huyền
Phong trong chốc lát cảm thấy không thích hợp, bộ pháp nhanh hơn từ phía sau
bắt lấy thắt lưng Cổ Tiếu Tiếu, “Ngươi đây là đang làm gì?”
Cổ Tiếu
Tiếu che chở “Vật kỷ niệm” thở hồng hộc xoay qua, “Bất luận tốt xấu đều là lễ
vật lần đầu tiên ngươi mua cho ta, nếu không phải thiếu bạc ta nhất định sẽ
giữ lại, hiện tại chỉ bán hai lượng rất không cam lòng “
Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra, thấy nàng chạy trốn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không khỏi dở
khóc dở cười thở dài, “Thôi, ta đi đến chỗ quan phủ địa phương mượn chút ngân
lượng “
“…” Cổ
Tiếu Tiếu hiểu biết tính cách Tĩnh Huyền Phong, cho dù cùng đường cũng không
muốn nói cho người khác biết mình chịu khổ, nàng không hiểu sao lại bị cảm
giác áy náy bao trùm, “Làm sao nha, bán liền bán đi, đừng nói giống như sắp
lên núi đao xuống biển lửa…”
Tĩnh Huyền
Phong vỗ vỗ mặt nàng, cầm lấy bàn tay nàng dắt đi, Cổ Tiếu Tiếu ủ rũ
cúi đầu bước theo, cho dù có bán ba, hay năm lượng, cũng chỉ có thể
dùng tạm thời… Bọn họ đi qua vài con phố, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy bọn họ
đã đi vào trong phố xá sầm uất, bên tai là tiếng thét to rao bán đồ ăn vặt,
tiếng người ồn ào quanh mình… Cổ Tiếu Tiếu lại! … Trước mắt sáng ngời, nàng
dừng lại bất động, vui vẻ nhảy lên, “Tĩnh Huyền Phong Tĩnh Huyền Phong! Ta lại
nghĩ ra cách kiếm tiền hảo rồi a!”
“…” Tĩnh
Huyền Phong khóe miệng khẽ nhếch, “Làm phiền Vương phi đem từ ‘Hảo’ kia bỏ
đi có được không?”
Cổ Tiếu
Tiếu không cho là đúng cười ha ha, “Ngươi lại tin tưởng ta thêm một lần, lần
này ta tuyệt đối sẽ thắn