
đứng lặng một bên nhìn một lát, lại phát hiện Trấn Nam
Vương phi trong miệng tựa hồ như đang mặc niệm cái gì đó, hắn lại nhiệt tình
đuổi theo hỏi, “Vương phi, ngài lưu loan đâu? Hay là lạc đường ? Có cần tiểu
nhân đưa ngài trở về phòng hay không?”
“…” Hai
trăm bốn mươi chín! Đáng ghét, lão nhân này đã hỏi nàng đến tận bốn lần
rồi, chẳng lẽ Vương phủ chỉ có mỗi một đường này sao? Mỗi lần đều khéo
như vậy chạm mặt nàng.
Lão quản
gia thấy Cổ Tiếu Tiếu không để ý tới mình lại thưởng nàng không nghe
thấy, bám riết không tha tiếp tục đi theo, còn cố ý đề cao giọng hô, “Vương,
phi! Ngài này là đang muốn đi đâu a? ! —— “
“Hai trăm
năm mươi!” Cổ Tiếu Tiếu quay mặt về phía lão, nhưng vẫn đứng bất động
tại chỗ làm ký hiệu, nói ra mấy lời “thấm thía” , “Lão gia gia, ngài có thể đừng
tiếp đón ta nữa được hay không? Mỗi lần ta có chuyện ngài đều đến quấy rối
là có ý tứ gì?”
Lão quản
gia vừa nghe Trấn Nam Vương phi kêu mình gia gia, kinh hãi khoát khoát tay, ủy
khuất nói, “Vương phi ngài đây là muốn tiểu nhân chết sớm hay sao a? Tiểu
nhân chỉ là thấy ngài cứ đi qua đi lại chỗ này, cho nên mới nghĩ ở bên
hầu hạ xem ngài có cần gì thôi…”
“Ân? ! Ta
vẫn luôn đi lại quanh chỗ này sao?”
“Đúng vậy,
tiểu nhân ở trong sân thay Vương phi pha một ấm trà, chờ ngài đi mệt liền
có thể qua nghỉ chân một chút, ha ha “
Cổ Tiếu
Tiếu nháy mắt hóa đá, nguyên lai không phải lão nhân vô ý tìm ra, mà do
nàng loay hoay tại chỗ.
Nàng linh
cơ vừa động! Đúng rồi, lão quản gia tuy rằng có điểm dong dài, nhưng hẳn là
không sợ quân sư đe dọa đi? …Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ thản nhiên xoa xoa cổ, ” quản
gia bá bá thân ái, ngài có thể mang ta đi ra ngoài một chút hay không? Trong
viện ta đều đã xem chán…”
“Kia có gì
vấn đề!” Lão quản gia sảng khoái đáp ứng, Cổ Tiếu Tiếu trong lòng mừng rỡ,
có lối thoát rồi a! … Lão quản gia thấyVương phi hưng phấn không thôi, tức
khắc tiến lên từng bước nhiệt tình nói, “Tiểu nhân mang ngươi đến trung viện
đi dạo!”
Cổ Tiếu
Tiếu nghe vậy trên mặt lại tiu nghỉu, vô lực nói, “Có thể ra khỏi tiền,
trung, hậu viện không?”
“Được a,
còn có hai nơi là đông, tây biệt viện!”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu đầu óc có điểm choáng váng, bắt đầu nói hươu nói vượn, “Có thể
mang ta ra khỏi phủ được không? Ngài không thể đột phá một lần giống như
Thiên ù sao?”
Lời này vừa
nói ra, lão quản gia liền vuốt vuốt chòm râu hoa rầm đầy hưng trí, “A,
Vương phi cũng biết chơi mạt chược sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm hừ nhẹ nói, “Còn phải nói a, bản
phi cũng là cao thủ, thiên hạ vô địch, ngài có nghe qua một câu “Vô địch tịch
mịch nhất” chưa? Chính là để nói về ta”
Lão quản
gia hai mắt không khỏi sáng ngời, từ khi hắn đi theo Tĩnh Huyền Phong đến Vân
thành liền không có cơ hội chơi mạt chược, mặc dù có thời gian nhàn hạ nhưng
lại không có bạn hữu, hắn xoa xoa lòng bàn tay đang nổi lên từng trận
ngứa ngáy, rồi lại lén lút từ trong áo lấy ra một quân bài mạt chược đưa
cho Cổ Tiếu Tiếu, “Ngài có thể biết đây là quân gì sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu cầm lấy sờ một chút, không hề do dự trả lời, “Tam điều, này cũng
không quá khó khăn “
Lão quản
gia trừng lớn con mắt, hưng trí bừng bừng nói, “Vương phi đoán thực chuẩn a “
Cổ Tiếu
Tiếu đắc chí vui vẻ, lại nói cha mẹ nàng đều thích chơi mạt chược, thời điểm
tiểu hài tử nhà người ta ngoạn búp bê, lão ba nàng lại ném cho nàng một
bài bộ mạt chược để tự chợi đùa nghịch, còn thuận tiện đưa cho nàng một
cái hộp, nói nàng để quân bài vào hộp kín rồi lấy tay đoán xem đồng
thời cũng coi như là rèn luyện kiên nhẫn, sau này khi lớn lên, nàng mới biết
được đó là chơi bài mạt chược a, ai nha… Tính ra công phu cũng có hơn mười
năm , “Sờ đoán” vật đối với nàng mà nói chỉ là trò trẻ con.
Lão quản
gia lấm la lấm lét quan sát bốn phía, một tay che ở bên tai Cổ Tiếu Tiếu,
thần bí hề hề nhỏ giọng hỏi, “Ba chân thiếu một, Vương phi có muốn vô giúp
vui hay không?”
Cổ Tiếu
Tiếu mặc dù biết chơi mạt chược nhưng lại đổ không tốt, có điều nàng
nháy nháy mắt nhớ ra mình đã thiếu chút nữa quên mất vấn đề mấu chốt,
nàng cho dù có thể chạy ra khỏi vương phủ nhưng trên người cũng không có bạc,
vừa vặn mượn cơ hội này tay không bắt sói, “Khụ… Bản phi chỉ chơi ăn bạc”
Lão quản
gia vui vẻ tới đuôi lông mày cũng nhếch lên gật đầu, “Đương nhiên đương
nhiên, không ăn bạc không tính chơi mạt chược, kia tiểu nhân đi gọi người vào
bàn a?”
Cổ Tiếu
Tiếu đắc ý khiêu khích nói, “Đi thôi đi thôi, nhớ rõ mang bạc nhiều một
chút, nếu không cũng không đủ cho ngài lão thua đâu…”
“Vâng,
vâng” lão quản gia cúi đầu khom lưng lên tiếng trả lời mà đi, nói, hắn tiền
riêng không ít chính là không có đất để tiêu, cho dù hôm nay đều thua cũng
muốn đánh một trận thật thống khoái.
※※ ※
Cổ Tiếu
Tiếu cùng ba người lão quản gi