
làm khách, hắn nếu đi hơn mười ngày, có thể nào yên tâm để
cho tiểu manh nhi ở bên hai con sói bụng dạ khó lường đâu?
“Ngươi còn
muốn giúp Nhiễm Nhượng Hà châm cứu mấy lần nữa? Đại khái còn cần mấy
ngày?”
“Mười hai
lần nữa, bốn ngày “
Tĩnh Huyền
Phong có chút suy tư ứng thanh, “Không thể ở trong một ngày liền châm cứu luôn
mười hai lần sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, “Ngươi nói bậy cái gì đó, kỳ thật phải là chia ra
mười hai ngày trị liệu, ta đã tận lực rút ngắn thời gian lắm rồi, ta hy vọng
hắn có thể cùng ngươi đi Đông Thấm Quốc một chuyến, dù sao hắn cùng nữ vương
Đông Thấm Quốc cũng có quen biết, người quen cũng dễ nói hơn”
“Ân? !”
Tĩnh Huyền Phong căn bản không thèm suy nghĩ đây là một phen hảo ý của nàng,
lại còn hờn giận đùng đùng quát, “Hay là ngươi muốn cùng Tây Bằng Đinh
Luân ở một chỗ? Ngươi muốn tạo phản a!”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu lười giải thích, liền trợn trắng mắt té xỉu ở trên vai hắn, “Ta mệt
nhọc, chúng ta đi ngủ đi “
Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng trốn tránh vấn đề, căm tức đẩy nàng ra, không buông tha tiếp tục
khảo vấn, “Hôm nay giải thích không rõ cũng đừng hòng đi ngủ “
“Ta…” Cổ
Tiếu Tiếu giống như không có xương cốt nằm úp sấp ở trên người hắn, thì
thầm bên tai, “Chỉ yêu ngươi “
“…” Lời này
vừa nói ra, Tĩnh Huyền Phong vừa nghe toàn thân giống như bị sét đánh trúng
tê dại một chút, khóe miệng cứng ngắc hơi hơi nhếch lên, nhưng vẫn nghĩ một đằng
nói một lẻo cứng rắn nói, “Qua loa cho xong sao”
Cổ Tiếu
Tiếu nghe ngữ khí của hắn có chút dịu đi liền biết người nào đó trong lòng
thực thích, nàng miễn cưỡng ôm lấy thắt lưng của hắn, “Tâm của ta thực
nhổ, chỉ có thể chứa đựng một người nam nhân, huống chi, thê tử của ngươi
cũng không phải là tiên nữ hạ phàm, có lẽ người ta chỉ là thương hại ta là
người mù, ngươi cho tới bây giờ chưa hề thương hại ta, còn thường xuyên đem
thống khổ của người khác thành khoái hoạt của mình, người so với người ta
a…”
Tĩnh Huyền
Phong nhẹ giọng cười, “Vì sao phải thương hại ngươi? Ngươi là thê tử của ta,
ta có thể cho ngươi thứ khác chứ không nhàm chán như vậy ” nói xong, hắn
kéo Cổ Tiếu Tiếu đi về phía tẩm cung, dưới ánh trăng yên tĩnh, bàn tay to
kéo tay nhỏ bé, thân mật khăng khít.
Đêm dài yên
tĩnh, toàn bộ vương phủ đều chìm vào bóng tối.
Cổ Tiếu
Tiếu nằm ngủ say ở trong tay Tĩnh Huyền Phong, khắp căn phòng chỉ có tiếng
hít thở an ổn đều đều, bao lâu rồi không được an tâm ngủ như vậy, nàng cũng
không nhớ rõ… Mà an bình luôn ngắn ngủi , nàng lại bắt đầu thấy cơn ác mộng
kia——
Trong mộng
cảnh tượng vẫn như trước, rất nhiều bướm ở giữa hoa viên bay múa, rồi khi
nàng bất chợt ngẩng đầu lên, lại thấy hạng vạn cây kim đâm thẳng vào
mắt… Nàng đã không còn chắc đây là cảnh trong mơ hay là sự thật, cố gắng
trấn an sợ hãi cực độ trong lòng, không ngừng nói với chính mình nhất định phải
nhìn hết giấc mộng này, bằng bất cứ giá nào , phải đi qua được đoạn
bị kim đâm này…
Nhìn như gần
ngay trước mắt, nguyên lai lại cách xa mặt đất rất nhiều, nàng lấy hết
dũng khí, nhìn chăm chú về phía chân trời, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống
vô số ngân châm, lúc bắt đầu chỉ thấy vài cây, nhưng chỉ chốc lát sau,
nhanh chóng ngưng tụ lại, trở thành một cái gậy thực khổng lồ, lao
về phía nàng với vận tốc ánh sáng…
Cổ Tiếu
Tiếu cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt y phục, nàng thất hồn lạc phách nhắm chặt
hai mắt, nàng không phải bộ đội đặc chủng, cũng chưa từng chịu qua huấn luyện
cực khổ, chỉ có thể lấy phản ứng nguyên thủy nhất của con người là che
lại hai mắt, vừa nhìn qua khe hở giữa các ngón tay vừa tê thanh liệt phế
hô to, nhưng đến khi “Cái gậy to” đó tiếp cận nàng, nàng lại phát hiện nó
càng xuống thấp lại càng nhỏ bé, khi ở trước mắt lại càng mơ hồ nhỏ bé
Đột nhiên,
có cái gì đó đâm thẳng vào mắt nàng, một trận đau đớn đến tận xương
tủy khiến nàng như muốn ngất, sau đó, trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen,
hoa cỏ ong bướm đều biến mất không thấy, tất cả chỉ còn là đêm đen đến
cả năm ngón tay cũng không thấy, bỗng nhiên xuất hiện một ảo ảnh mờ nhạt
sáng loáng…
“Tiểu manh
nhi mau tỉnh lại!” Tĩnh Huyền Phong bị tiếng thét chói tai của nàng làm cho
bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy nàng vẻ mặt đầy nước mắt thống khổ kêu đau.
“Ách…” Cổ
Tiếu Tiếu bị hắn lắc mạnh làm cho tỉnh lại, Tĩnh Huyền Phong thấy nàng
đã mở mắt, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, không khỏi lo lắng nói, “Gặp
ác mộng?”
Cổ Tiếu
Tiếu lòng còn sợ hãi ngồi dậy, ôm cổ hắn vô lực nói, “Kiếm củi ba năm thiêu một
giờ, ngươi vì sao lại lay tỉnh ta…”
Tĩnh Huyền
Phong không rõ cho nên nói, “Ngươi không ngừng quát to, trán còn đổ mồ hôi, chẳng
lẽ ngươi còn thích mơ tiếp?”
Cổ Tiếu
Tiếu thành thật đem hết cảnh tra tấn trong mơ nói cho Tĩnh Huyền Phong,
hắn sau khi nghe xong, tựa hồ cảm thấ