
hể nổi lên trăm con cá chết… Lương
thực có thể rầm rầm từ trên trời rơi xuống… Nữ chính chỉ cần phụ trách xinh đẹp
kiều diễm là được…
Ha ha ha!
Ba sọc đen phân cách ~
Bây giờ chỉ có một câu: Mệt chết đi được, ngồi tại chỗ bất động,
nam chính phải dựa vào vai tôi chìm vào giấc ngủ, hại tôi chỉ có thể bĩu môi,
chờ anh tỉnh ngủ, lại tiến hành những tình tiết kích tình cuồn cuộn như những
câu chuyện tình lãng xưa lắc…
Nhưng, sự thật cuộc sống luôn là… .
“Vương gia. . . . . Bảo cách cách. . . . .”
“Vương gia…”
Mấy trăm quan binh và mấy chục thị vệ thân cận dưới quyền
anh gióng trống khua chiêng tìm kiếm chúng tôi.
…
Sự lãng mạn của tôi đi chung đường với trải qua nguy hiểm, mới
chạm phải một mồi lửa, đã bị sự thật vô tình tiêu diệt! Ô hô ~
…
———————————————————————————————
Bị thương ở đầu, hai ngày sau đó có lẽ vì mất máu quá nhiều,
anh chỉ ngây ngốc ngủ say, không phát sốt không mồ hôi lạnh, làm tôi phát hoảng,
may là thầy thuốc nói thân thể anh khoẻ mạnh, có lẽ sẽ không sao.
Càn Long xảy ra chuyện này, không thể không hồi cung trước
thời gian dự định, trước khi đi, anh ta nhìn tôi đầy thâm ý: “Bảo cách cách, nếu
trẫm tứ hôn cho ngươi và Vân Sở, ngươi có bằng lòng không?”
Đầu tôi “oanh” một tiếng, hơi mờ mịt, hơi lúng túng, hơi bất
an, hơi… .
Anh là chồng tôi, từ nay về sau xoay chuyển không trung của
tôi,nắm tay tôi, cùng già cùng chết. . . . . Tôi có bằng lòng không?
Tôi có bằng lòng hay không? Cùng với một người đàn ông phong
kiến, không phải là yêu, mà là hôn nhân…
“Một Vương gia, phải cưới mấy người?” Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng
vào mắt Càn Long, hỏi thẳng.
“Ít nhất phải một phúc tấn, hai vị trắc phúc tấn.” Càn Long
cười rất thoải mái, đôi mắt không hề mang ý tốt đảo nhanh.
Tôi trầm mặc.
Sau cái tình yêu hoa lệ, sau cái khăn che mặt sẽ là cái gì?
Hôn nhân là nấm mồ tình yêu, nhưng không có hôn nhân, tình yêu không có chỗ
táng thân.
Nếu tôi từ chối, tình yêu của chúng tôi sẽ tan vỡ sao? Nếu đồng
ý, làm sao tôi cam chịu cùng người cộng thị nhất phu[22'>? Làm sao có thể!
Nhìn ra sự kháng cự của tôi, Càn Long càng cười thoải mái,
“Yên tâm đi, nếu trẫm bắt hắn cưới vợ, từ tám năm trước hắn đã cưới, trước đây,
trẫm ép hắn, hắn chỉ lãnh đạm, nói còn buộc hắn, hắn sẽ từ quan trốn đi, núi
cao hoàng đế xa.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức ý thức hình như hơi kỳ lạ,
“Nếu anh ấy không muốn cưới vợ, anh còn nói đến tứ hôn làm gì!” Náo loạn nửa
ngày, vẫn là hoàng đế tình nguyện làm chủ.
Nhưng trong lòng bỗng có cảm giác không đúng…
“Nhưng hắn chưa nói không lấy ngươi, trẫm hỏi qua ý hắn, hắn
không nhận lời hay từ chối, chính là muốn nói, xem ý Bảo cách cách, nếu Bảo
cách cách đồng ý gả, về kinh hắn sẽ chuẩn bị hôn nhân, nếu Bảo cách cách không
muốn gả, hắn cũng không miễn cưỡng.”
Mặt tôi lại bừng đỏ, tính tình anh lãnh đạm, nói như vậy, có
phải trắng trợn quá không …
Nhưng không có cầu hôn lãng mạn, tôi hẳn nên từ chối mới
đúng! Nhưng tôi là người hiện đại!
“Còn chưa. . . . . Hỏi qua ý A Mã…” Té xỉu! Người mắc cỡ đỏ
mặt này là tôi sao? Thật đáng xấu hổ!
Càn Long mở quạt, che miệng cười, “Yên tâm đi! Trước khi ta
xuống Giang Nam đã hỏi qua A Mã , nếu Tiêu Dao Vương có ý, ông ta bằng lòng, A
Mã ngươi cười đến răng nanh cũng rớt, nói thẳng để trẫm làm chủ.”
Mất mặt! ~
Tôi dậm chân, thở phì phì: “Vậy Hoàng Thượng nói sao hay vậy
đi!” Quay người lại, tôi vội vàng chạy đi, không muốn để cho người khác biết,
thật ra, tim tôi đập nhanh thế nào. . . . . Mặt nóng bao nhiêu…
Càn Long đi rồi, thánh chỉ tứ hôn cũng đi theo…
Người toàn phủ, đổi tên tôi thành phúc tấn, nhân vật nam
chính… Vẫn ngủ say…
…
Chăm sóc anh ba ngày, tôi thật sự mệt không chịu nổi, chỉ có
thể giương cờ trắng đầu hàng, nếu anh còn ngủ tiếp, người bỏ mình nhất định là
tôi. Vì thế, tôi gọi người hầu, trở về bồi bổ giấc ngủ.
Ục ục, vừa mở mắt, trời đã tối, tôi ngủ say quá! Lợi hại!
Xem ra chúng tôi đã hơi giống vợ chồng! Ha ha.
Vừa tỉnh ngủ, chợt nghe một tin, phu quân đại nhân tương lai
của tôi cuối cùng đã tỉnh!
Lòng đang nhảy nhót, không kịp thay quần áo, tôi mặc thêm áo
ngoài, chạy tới phòng anh.
“Tô cô nương, không cần!” Giọng chồng tương lai lạnh nhạt,
gì, Tô cô nương?
“Vương gia, thuốc cao này là thuốc tổ truyền của nhà thiếp,
chống khí lạnh xâm nhập, rất công hiệu với vết thương do kiếm, Vương gia không
cần câu nệ, cởi áo, để thiếp bôi giúp người.” Giọng sao mà ngọt ngào đáng yêu,
làm người ta không đành lòng cự tuyệt.
Cởi áo? Không thể nào? Lẽ nào lại thế, tôi phải bắt gian? !
“Không cần.” Nhưng giọng Vân Sở rất lạnh lùng.
“Vương gia, Huyễn Nhi ăn ở đây sống ở đây, trong lòng vẫn áy
náy, để thiếp vì Vương gia làm chút chuyện đi, Vương gia. . . . . Coi như. . .
. . Thiếp là nha hoàn.” Giọng cô ta gần như sắp khóc.
“Không cần.”
Nghe không nổi nữa!
Thật muốn… Nhảy qua bãi cỏ nhảy múa chúc mừng cho chồng
tương lai của tôi kiên trinh không thay lòng!
“Không làm phiền chị Huyễn Nhi, cứ đưa thuốc mỡ cho tôi, tôi
sẽ bôi giúp chồng tôi!” Tôi cao giọng lạnh lùng.
Thành