
cho rằng ngồi phương tiện giao thông công cộng
chính là sự lựa chọn vô cùng sáng suốt, hơn nữa lại hưởng ứng lời kêu gọi của
chính phủ -- "ra ngoài càng ít khí cacbon, bảo vệ môi trường màu
xanh" .
Mẹ Tân vẫn không tin lại nói: "Con mới đi làm mấy
năm, lấy đâu ra tiền."
Tân Ý Điền không muốn bị mẹ xem thường, làm bộ mặt
giận dỗi, lớn tiếng nói: "Haiz, tốt xấu gì thì con gái mẹ cũng đã ở Pháp
kiếm tiền Euro! Mẹ nói mẹ có tiền lương, không chịu để con chu cấp, vậy con
cũng không thể cầm vốn liếng quách của mẹ!"
"Đứa ngốc này, của hồi môn của nhà gái thứ gì
cũng không có, sẽ bị nhà chồng khinh thường đó."
"Mẹ à --" Tân Ý Điền ôm lấy cổ mẹ cô, khẽ
khàng nói: "Mẹ nuôi con lớn đến chừng này, chính là của hồi môn tốt nhất
rồi."
Mẹ Tân thấy cô kiên trì như thế, đành phải quên đi.
Tân Ý Điền nói như thế chỉ là vô tâm, nhưng có người nghe lại cho rằng cố ý.
Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Quân Hòa đối với cô vô cùng nhiệt tình, khăng khăng ngồi
bên cạnh cô, chốc chốc đưa cô đồ uống,chốc chốc lại múc canh cho cô. Tân Ý Điền
thấy cậu niềm nở mà hốt hoảng, lúc đầu không có phản ứng nhiều, liên tục nói
cảm ơn, sau lại thấy cậu ta cơm nước xong cũng không đi, vẫn ngồi bên cạnh mình
kiếm chuyện để nói, biết cậu ta có lẽ có chuyện gì cần mình giúp đỡ, nên tách
khỏi mọi người đến ban công hóng gió.
Thẩm Quân Hòa quả nhiên theo đi ra, lúc đầu thay vì
nói vòng vo với cậu, Tân Ý Điền trực tiếp nói: "Có việc gì cậu cứ nói
thẳng." Cậu ta trái lại không khách khí, mở miệng liền hỏi cô mượn tiền.
Tân Ý Điền ngơ ngơ, không đoán được cậu ta thế mà hỏi
mình mượn tiền, bình tĩnh hỏi cậu muốn mượn bao nhiêu. Thẩm Quân Hòa lắp bắp
nói: "Một trăm ngàn?" Thấy sắc mặt cô thay đổi, lập tức chữa lại:
"Năm chục ngàn cũng được. Ở Pháp tiền cô kiếm được là Euro, chút tiền ấy
có đáng gì đâu."
Quả nhiên làm người không thể khoe giàu. Tân Ý Điền
nắm nhằm củ khoai nóng bỏng tay, ném cũng không được, không ném cũng không
được, đặt trong thế khó xử, đầu lớn như đấu. Trong lòng suy xét một hồi, cô
khéo léo nói: "Tiền của tôi đều do Ngụy Tiên phụ trách quản lý, quản lý
tiền bạc anh ấy khá thành thạo, cho nên tiền mặt trong tay tôi không nhiều. .
."
Không đợi cô nói xong, Thẩm Quân Hòa như không biết
điều hỏi tiếp: "Thì chị nói chị có thể cho tôi mượn bao nhiêu?"
Tân Ý Điền tức giận đến thiếu chút nữa ói máu, nghĩ
thầm tôi thà rằng làm từ thiện, cũng không cho đứa phá gia chi tử như cậu mượn
tiền. Cô thẳng thắn nói: "Trên người tôi chỉ có năm trăm đồng tiền mặt,
thẻ tín dụng là thẻ phụ của Ngụy Tiên, rút không tiện. Cho nên, không có cách
nào cho cậu mượn." Thật ra cô
và Ngụy Tiên luôn độc lập về mặt tài chính.
Thẩm Quân Hòa hiểu được cô không chịu cho mượn, cái
mặt trong nháy mắt dài ra, lúc vào nhà đập cánh cửa rầm rầm.
Tân Ý Điền biết mình hoàn toàn đắc tội cậu ta rồi, mặc
dù cô chẳng quan tâm, thế nhưng nghĩ đến những ngày sau này của mẹ ở Thẩm
gia--, hai chị em Thẩm gia không có ai đàng hoàng tử tế. Cô nặng nề thở dài, ở
bên ngoài đợi một hồi mới đi vào.
Dưới lầu vắng vẻ, mẹ Tân chẳng biết đi đâu rồi, phòng
của Thẩm Quân An truyền đến tiếng nói, lúc cao lúc thấp. Cô đi qua nghe được
Thẩm Quân An đang mắng đứa em, "Mày cầm của chị biết bao nhiêu tiền đi ra
ngoài chơi, mày tự mình tính đi! Không có tiền thì thành thành thật thật ở nhà
ngẩn ngơ, lòe giàu có bao ăn bao chơi cái gì, còn bao vé máy bay khứ hồi! Mày
cho rằng những đứa đó là bạn mày sao? Người ta chẳng qua coi mày là đứa tiêu
tiền như rác mà thôi. . ."
Thẩm Quân Hòa ăn nói khép nép thuyết phục xin xỏ đều
đã làm hết, cuối cùng vẫn không thể làm cậu ta mất mặt.
"Không biết mặt mày để ở đâu, dạy mãi không được.
Nếu mày không biến đi, tao nói ba biết đó!"
Thẩm Quân Hòa thấy bà chị giận dữ, đành phải bất mãn
ra ngoài. Nhìn thấy Tân Ý Điền ngồi ở sofa, không che giấu chút nào, để cô thấy
bản mặt mình.
Tân Ý Điền làm bộ không thấy được, gọi cậu ta đang
muốn ra ngoài, "Mới nãy hai người ở trong đó nói chuyện, tôi loáng thoáng
nghe được vài câu. Nếu như chỉ là tiền mời một bữa cơm, tôi vẫn có." Cô sợ
Thẩm Quân Hòa lại ăn to nói lớn với cô, chủ động nói: "Hai ngàn có đủ hay
không?"
Đặt vào hoàn cảnh bình thường, Thẩm Quân Hòa tất nhiên
sẽ không hiếm lạ gì hai ngàn đồng, nhưng mà lúc này cậu cùng đường bí lối, buổi
tối sẽ mời khách, việc này gấp như lửa cháy đến nơi, không thể làm gì khác hơn
là gắng gượng gật đầu.
Tân Ý Điền bảo cậu đưa số tài khoản cho cô, nói khi về
khách sạn thì sẽ chuyển cho cậu. Thái độ Thẩm Quân Hòa lập tức chuyển biến một
trăm tám mươi độ, "Khi nào chị về? Tôi lái xe chở chị đi." Cô vốn đợi
đến khi mặt trời xuống núi, bên ngoài không còn nóng như thế mới đi, thấy
Thẩm Quân Hòa giống như thằng hề nhảy tới nhảy lui cạnh mình, không thể làm gì
khác hơn là sớm tạm biệt mẹ và Thẩm Gia Sơn.
Cô đứng tại cây ATM UnionPay ở dưới lầu khách sạn rút
hai ngàn đồng tiền mặt, trước khi đưa cho Thẩm Quân Hòa nói: "Sức khỏe mẹ
tôi không tốt, bị gai cột sống, còn có bệnh phong thấp, vừa đến mùa mưa thì
phát tác. Bình thườ