
Ánh trời chiều đỏ rực nơi chân trời, một buổi hoàng hôn nữa lại buông xuống. Đèn
hoa rực rỡ sáng lên khắp các đường phố của trấn Bạch Vân, bốn chiếc đèn lồng màu
đỏ đề chữ “Mạc” treo trước cửa khách sạn Vân Long cũng sáng lên.
Mạc Thất Nương tay cầm vò rượu con con, lười nhác tựa vào bậc cửa đón khách
của khách sạn Vân Long, mấy người đàn ông ra ra vào vào cũng không quên liếc
trộm cảnh xuân trên ngực nàng mấy lần, rồi mang theo vẻ tươi cười thỏa mãn mà
bước vào gọi một bình rượu nhỏ, lại bày thêm chút đồ nhắm, vừa ăn vừa thưởng
thức cảnh đẹp trước cửa để tăng thêm độ ngon miệng.
“Bà chủ, sao người lại ngồi đây mà uống rượu nữa rồi?”
Xú Đậu Hũ _ tiểu nhị của khách sạn vừa bưng thức ăn từ nhà bếp lên thì nhìn
thấy cảnh tiểu mỹ nhân đang tựa người vào cánh cửa, vừa nhìn là biết ngay nàng
lại đang đợi người đàn ông kia.
“Người như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa! Một người con gái mà ngồi
trên bậc cửa cũng không nói làm gì, đã vậy lại còn uống rượu cho ra nông nỗi
này!”
Xú Đậu Hũ là một đứa trẻ ăn xin đầu đường xó chợ được Mạc Thất Nương nhặt về
cách đây ba năm, lúc ấy, nó đói đến mức cả người chỉ còn có da bọc xương, đang
tranh giành một chiếc bánh bao bị người ta vứt đi với một con chó hoang. Mạc
Thất Nương đưa mắt nhìn một cái thì thấy trên khuôn mặt bẩn thỉu, đen nhẻm của
đứa bé kia có một đôi mắt to, trong veo, bản năng làm mẹ trỗi dậy khiến cho Mạc
Thất Nương lập tức vứt bỏ hết khuôn phép, dùng cái chổi lông gà mới mua khua
loạn xạ, đuổi con chó đói kia đi, tốt bụng mà thu nhận đứa bé kia.
Nó nhút nhát đi theo Mạc Thất Nương bước vào cửa khách sạn Vân Long, vừa vào
tới cửa thì nhìn thấy một chén đậu hũ thối còn thừa lại, không đợi Mạc Thất
Nương cho phép, nó liền nhào tới, đem hơn nửa chén đậu hũ thối kia ăn sạch trơn,
từ ngày đó, nó có một cái tên cho bản thân mình __ Xú Đậu Hũ.
Xú Đậu Hũ là một đứa bé trai, lúc đặt chân đến khách sạn Vân Long nó mới có
mười hai tuổi, Mạc Thất Nương để nó làm người giúp việc trong khách sạn, ba năm
trôi qua, thằng bé này lớn thì chẳng lớn thêm được bao nhiêu, nhưng tính tình đã
hoàn toàn thay đổi, tự nhiên lại biến thành người giám hộ của Mạc Thất Nương, cứ
hễ Mạc Thất Nương làm ra chuyện xấu gì, Xú Đậu Hũ chắc chắn sẽ cho cả một bài
thuyết giáo, phiền phức tới mức Mạc Thất Nương không thể không ngoan ngoãn mà bó
mình trong khuôn khổ.
Lúc này đây, Xú Đậu Hũ còn chưa kịp nói hết thì Mạc Thất Nương đã trở mình,
lồm cồm bò dậy khỏi bậc cửa, chả chút thục nữ mà vỗ vỗ cái mông mới nãy ngồi
xuống nên bị bẩn, nhắm hờ đôi mắt, cười cười, dùng vò rượu không mà vẫy vẫy Xú
Đậu Hũ, “Biết rồi mà, không được ngồi ở đây uống nữa đúng không? Ta uống hết
rồi, giúp ta lấy thêm một vò nữa đi, ta đến sân sau uống.” Trong lòng Thất Nương
hiểu rất rõ, mặc dù Xú Đậu Hũ có hơi ác mồm ác miệng một chút, nhưng tất cả cũng
là vì lo lắng cho nàng mà thôi.
“Bà chủ!!!!”
Xú Đậu Hũ nhanh chóng bị bà chủ suốt ngày chẳng chịu làm việc cho đàng hoàng
này làm cho tức chết, giẫm giẫm chân rồi đoạt lấy vò rượu không trong tay Mạc
Thất Nương trong, “Không lấy! Đây đã là vò thứ hai trong ngày rồi, người nghĩ
người là cái hũ rượu chắc? Mau ra sau rửa mặt đi, tất cả khách trong khách sạn
này còn đang đợi người đi chào hỏi đó!”
“Ây da….”
Mạc Thất Nương không cam lòng nhìn vò rượu trên tay Xú Đậu Hũ, trong lòng
dường như có chút hối hận, tiểu tử thối được nhặt về này so với bà chủ còn ra
dáng chủ nhân hơn, ai bảo Mạc Thất Nương nàng tốt bụng làm gì cơ chứ? Mạc Thất
Nương xoay người, lê thân ngang qua đại sảnh của khách sạn, đi đến sân sau. Nàng
uống đã đến mức nửa say nửa tỉnh, dáng điệu kiều diễm, vòng eo mê người cứ vậy
mà bị đám đàn ông như hổ như sói kia nuốt vào trong mắt. Nhưng nàng một chút
cũng không thèm bận tâm, vén tấm màn cửa làm bằng vải thô lên rồi đi về phía sân
sau.
Muốn đến được sân sau của khách sạn Vân Long thì phải đi qua nhà bếp, Mạc
Thất Nương dễ dàng lấy được một vò rượu còn phân nửa trong nhà bếp, sau đó mang
theo nụ cười đắc ý mà đi vào sân sau. Sân sau không lớn lắm, có một giếng nước
miệng hình bát giác, bên cạnh giếng nước là cái bàn đá bị khuyết mất một nửa,
dưới mặt bàn đá lộ ra hai chiếc ghế. Mạc Thất Nương ngồi xuống ghế, trong tay
cầm vò rượu, ngón tay trắng nõn, thon dài nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khăn phía trên
vò rượu, rút ra, mùi rượu thơm mát liền tản ra.
Thật là thơm! Thất Nương tham lam hít một hơi thật sâu không khí tràn ngập
mùi rượu, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Nói đến khách sạn Vân Long này là phải nói đến hai chiêu bài vàng của nó.
Một là món Đậu hũ Ma Bà(1) do Mạc Thất Nương làm, món ăn này, hễ người nào ăn
xong, không ai là không giơ ngón cái lên mà khen ngợi. Chỉ tiếc là, không dễ mà
Mạc Thất Nương tự mình xuống bếp, chỉ có mỗi lần đến mười lăm hàng tháng, nàng
mới đeo chiếc tạp dề thêu hoa vào, chậm rãi làm vài đĩa Đậu hũ Ma Bà. Công việc
tinh tế được thực hiện một cách từ tốn, từ khâu chọn nguyên liệu, đến pha chế
rồi đun nấu, giống như đang làm một món hàng thủ công mỹ nghệ vậy. Thế