
Nhật Lãng. Cậu như người mất hồn, vội vàng vơ những mảnh ghép màu
rơi vài đầy trên nền nhà. Động tác quá nhanh và quá mạnh đã khiến đầu
gối chạm vào vết thương cũ, cơn đau đến bất chợt khiến cậu khẽ rên lên.
“ A Lãng, chậm thôi con, đừng làm vết thương nặng thêm”. Gương mặt của
bà Minh biểu cảm còn đau hơn cả con. Bà vội đỡ con đến ngồi tạm lên
chiếc ghế bên cạnh.
Cũng may chỉ là va chạm nhẹ nên Minh Nhật Lãng hồi phục khá nhanh: “Mẹ, mẹ vào khi nào thế? Làm con giật cả mình”.
“ A Lãng, sao con không để ý gì thế? Mẹ vào mà con còn không biết, nhìn
xem con làm cái gì thế này, mau thay quần áo ướt ra, không bị lạnh bây
giờ, ở đây để mẹ nhặt cho, đi đi”.
Bị mẹ hối thúc thế Minh Nhật Lãng đành đứng dậy đi thay quần áo. Bà Minh nhặt một loáng là xong những mảnh ghép rơi vãi rồi để thành đống lên
bức tranh ghép. Cậu đang định ghép lại thì quản gia Vương gõ cửa bước
vào: “Bà chủ, ông chủ về rồi, bữa tối có thể bắt đầu được rồi”.
“ A Lãng, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Minh Nhật Lãng tạm thời dừng lại rồi cùng mẹ xuống dùng cơm tối. Mảnh trăng non cong cong tỏa sáng, hoa quế thơm khắp bốn phương trời.
Thiếu niên 16 gương mặt ửng hồng, thể hiện tình yêu đầu tiên và chân thật nhất.
Rất dịu dàng, khéo léo, nói trước hoa thơm, dưới ánh trăng thề.
Love 1
Lại một chiều hoàng hôn nữa.
Ánh tịch dương vô cùng đẹp đẽ, biệt thự màu trắng nhà họ Minh như được
bao phủ trong ánh vàng kim đang buông xuống, hoa lệ và mĩ miều.
Minh Nhật Lãng đang ngồi bò ra bàn ngây người nhìn những mảnh ghép trên
bàn. Công sức ghép bao lâu đã đổ xuống sông biển hết vào ngày hôm qua,
hôm nay ngồi ghép lại nguyên cả ngày vậy mà không ghép ra hình mảnh
trăng non nữa. Cậu tìm đi tìm lại trong ba nghìn tấm những mảnh ghép hôm qua, thế nhưng chẳng tìm thấy đâu cả.
Mảnh trăng non trong bức tranh không biết sẽ hướng về đâu, mảnh trăng
non ngoài bức tranh cũng không biết đang ở bên ai? Ánh mắt đang nhìn về
ai, nụ cười ấy nở vì ai?
Ngây người hồi lâu, Minh Nhật Lãng buồn bã đứng dậy đi ra phía khung cửa sổ dài chạm đất và ngước mắt lên nhìn bầu trời cao. Mặt trời đã lặn quá nửa bên dãy núi phía Tây, phía Đông là ánh trăng non mỏng manh đang
nhú.
Sự giao thoa giữa bóng tối và ban ngày, sự gặp gỡ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khoảng trời chung khi mặt trời lặn xuống và mặt trăng nhú lên.
Hoàng hôn còn có biệt danh là “thời khắc phùng ma”, là thời khắc trái
tim con người hỗn loạn nhất.
Minh Nhật Lãng thấy mình như bị ma nhập. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống,
vào khoảnh khắc mặt trời màu cam và mặt trăng màu bạc giao nhau, cậu lại nhớ đến gương mặt ấy.
Chẳng có cách nào từ chối được nỗi nhớ, cũng chẳng có cách nào dứt ra khỏi nói.
Bảy giờ là thời gian gia đình Minh Nhật Lãng dùng cơm tối.
Minh Nhật Lãng không xuống ăn cơm mà do bà Minh mang cơm rau lên tận phòng cho cậu.
“ A Lãng, ăn xong cơm con ở trong phòng đọc sách hoặc xem ti vi nhé,
đừng ghép tranh mãi thế, ghép cả ngày rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút”.
“Vâng”.
“Tám giờ tối bố mẹ phải đến một buổi giao tiếp quan trọng, mẹ sẽ cố gắng về sớm, nếu như không có cách nào về sớm được thì mẹ đã dặn bác Vương
cho con uống thuốc. Con uống thuốc xong nhớ ngủ ngay đấy”.
Bà Minh nói với con không khác gì đang dặn cậu bé ba tuổi. Ngày nào cũng thế khiến cậu không vui chút nào cả. Thế nhưng lần này cậu chỉ nói vội: “Không cần bác Vương đến cho con uống thuốc đâu, con tự uống cũng
được”.
“Là mẹ sợ con quên nên mới dặn bác Vương nhắc con thôi”.
“Mẹ, không cần bác ấy nhắc con đâu. Con nhớ uống thuốc rồi đi ngủ. Con không phải là trẻ con!”.
“Được rồi, được rồi, nếu mẹ không về kịp thì con tự mình uống thuốc”.
“Mẹ, mẹ cũng không cần về sớm đâu, nếu đó không phải là buổi giao tiếp
quan trọng thì mẹ đâu cần đi với bố, nếu đã đi rồi thì cũng nên có đầu
có cuối. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà còn là vợ của bố nữa. Không nên
dành mọi tâm ý cho con”.
Bà Minh cười rồi dịu dàng vỗ vai con: “Nghe thấy con nói những lời này mới cảm thấy con trai mẹ lớn thật rồi”.
8 giờ, chiếc xe lộng lẫy của hai vợ chồng ông Minh rời khỏi biệt thự.
Minh Nhật Lãng đứng trên ban công tầng ba nhìn theo bóng xe hai người
phía xa cho đến khi khuất bóng hẳn.
8h30, Minh Nhật Lãng ấn chuông gọi bác Vương lên phòng. Dặn bác ấy là
hôm nay cậu đi nghỉ sớm nên không được lên phòng gọi cửa hoặc làm phiền
cậu. Bác Vương nghe lời dặn xong chào cậu rồi xuống nhà.
Chẳng ai có thể ngờ rằng Minh Nhật Lãng chỉ giả vờ tắt đèn đi ngủ, còn
người đã nhẹ nhàng đi xuống vườn hoa theo lối cầu thang bên hông phòng,
sau đó được màn đêm bao bọc, thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ ra
ngoài.
Bạch Bình Châu là khu chung cư cao cấp nhất của thành phố A. Nhà nào
cũng có xe đậu sẵn bên ngoài, khách đến khách đi cũng đều có xe riêng
cho nên ở khu này hầu như không có tacxi. Minh Nhật Lãng đi bộ một đoạn
dài, cho đến khi ra khỏi khu Bạch Bình Châu mới vẫy được tacxi.
Vừa lên xe lái xe đã hỏi: “Đi đâu?”.
Minh Nhật Lãng sững lại, rồi mới đáp: “Cháu cũng không biết nơi đó ở đâu, cháu chỉ đường cho chú đi, được không ạ