
y đâu”.
Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa rồ ga phi đi, đối với con trai mà nói xe có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Lâm Nguyệt Loan nhìn Nguyên Thần Dạ nói: “Sao lúc qua khúc cua anh không giảm tốc độ, như thế nguy hiểm lắm”.
“Không sao mà, em không thấy anh bình an đứng trước mặt em đây à”.
“Thế nhưng nhỡ may thì sao?”.
Nguyên Thần Dạ cười không để ý gì cả: “Nhỡ may có tỉ lệ rất thấp. Tâm lý và kỹ thuật của anh rất vững, em yên tâm đi. Thôi thôi, đừng dạy dỗ anh nữa. Em thấy đấy, anh chiến thắng trở về bao nhiêu cô gái cổ vũ cho
anh, em không thể hoan hô cho anh nghe tí được sao?”.
“Em không thích hân hoan đón anh cũng không muốn cổ vũ cho anh. Anh
thắng hay thua em chẳng thấy quan trọng gì cả, quan trọng là anh an toàn và khỏe mạnh. Anh phải biết tran a trọng bản thân mình, Nguyên Thần Dạ
ạ!”.
Nguyên Thần Dạ im lặng nhìn Lâm Nguyệt Loan, những cô gái đến xem cậu
đua xe đều chỉ thấy giây phút huy hoàng, vô địch của cậu trên đường đua. Chỉ có cô nhìn thấy bóng đen ẩn hiện đằng sau ánh sáng huy hoàng ấy.
Minh Nhật Lãng cũng từ tốn nói: “Nguyên Thần Dạ này, đua xe tuy rất hưng phấn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Sức khỏe mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Anh có sức khỏe dồi dào như thế này, đừng quá bất
cẩn”.
Nguyên Thần Dạ quay sang nhìn Minh Nhật Lãng một lúc rồi cười: “Được
rồi, hai người đừng người hát người ca mắng anh nữa. Đi đi, xuống dưới
núi tìm chỗ nào đó, anh mời hai đứa ăn cơm”.
Vừa nói dứt lời nguyên thần dã đã quay người dẫn đầu. Minh Nhật Lãng và
Lâm Nguyệt Loan người trước người sau đi theo. Mới đi chưa được hai bước Lâm Nguyệt Loan trượt chân xuống dốc núi. Cả người mất cân bằng trượt
cuống. Sau lưng cô là sườn dốc cao chừng mười mét, nếu rơi từ đây xuống, cô sẽ lăn vòng cho đến chân núi khúc chữ V ban nãy Nguyên Thần Dạ không giảm tốc độ.
“A aaaaaaaaaaaaaaa”. Love 4:
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, Minh Nhật Lãng chỉ đi trước cô
nửa bước vội quay lại, theo bản năng cậu vung tay phải nắm lấy cánh tay
trái đang hươ hươ trong không trung của cô.
Ai cánh tay nắm chặt lấy nhau, hạn chế khả năng trượt xuống tiếp của Lâm Nguyệt Loan.
Nguyên Thần Dạ nhanh chân chạy tới và túm chặt tay phải của Lâm Nguyệt Loan. Cậu và Minh Nhật Lãng cùng hợp sức kéo cô lên trên.
Lâm Nguyệt Loan an toàn bò lên trên rồi, Nguyên Thần Dạ mới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”.
Lâm Nguyệt Loan ù tai không nghe thấy cậu nói gì, gương mặt cô trắng
bệch nhìn cánh tay phải của Minh Nhật Lãng. Ban nãy, khi cậu nắm chặt
lấy tay cô, cô không trượt xuống dưới nữa, cô đã nghe thấy tiếng nứt
trong cánh tay Minh Nhật Lãng đang nắm lấy cô.
Minh Nhật Lãng không nói gì cả, mười ngón tay nối liền với trái tim, cậu đau đến mức không thể nói được gì nữa. Hàm răng cắn chặt khiến môi đã
trắng nhợt, năm ngón tay phải cứng đơ, đang sưng đỏ lên nhanh chóng.
Lâm Nguyệt Loan đỡ lấy tay cậu, nước mắt thi nhau tuôn xuống.
Nguyên Thần Dạ nhìn cánh tay bị thương của Minh Nhật Lãng mà không khỏi
giật mình. Cậu đã từng chứng kiến một người bạn đua xe của mình trong
một lần phi xe đã bị gãy xương bàn tay, giống như tình huống bây giờ. Lẽ nào Minh Nhật Lãng chỉ kéo Lâm Nguyệt Loan một cái mà cũng gãy xương
bàn tay sao?.
Đang sững lại như thế thì Tiêu Tinh Dã nghe thấy tin liền chạy tới. Nhìn thấy cánh tay Minh Nhật Lãng như vậy cậu cau có nói: “Lâm Nguyệt Loan
cậu khóc cái gì chứ? Còn không mau gọi lái xe đưa cậu ấy đến bệnh viện”.
Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị thương hai chỗ, chỗ thứ nhất là hai
xương bàn tay bị gãy, chỗ thứ hai là ba đốt ngón tay bị rạn xương, chỗ
bị thương nặng nhất là chỗ cậu đưa tay ra kéo Lâm Nguyệt Loan.
Cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp, để cố định vị trí và phục hồi ở mức
tốt nhất, bác sĩ Thành đã ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ.
Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị ghim vào mấy cái đinh để cố định
xương, để tránh di chuyển cả cánh tay cũng được cố định bởi lớp bột
thạch cao.
Khi Minh Nhật Lãng vừa được chuyển ra từ phòng phẫu thuật, nhìn cánh tay con bị bó bột, gương mặt trắng bệch không còn hột máu, bà Minh đau đớn
rơi nước mắt. Lâm Nguyệt Loan đứng bên cũng khóc không dứt từ nãy giờ,
bây giờ nhìn thấy càng hoảng sợ hơn.
Ông Minh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cánh tay của A Lãng có vấn đề gì lớn không?’.
“Cách cố định bên trong này nếu như không gặp phải va chạm mạnh thì sẽ
không bị chuyển. Chỉ cần các khớp xương phục hồi ở vị trí cũ, sau này
kết hợp với các bài luyện tập thích hợp thì khả năng phục hồi vô cùng lý tưởng, không có vấn đề gì xảy ra”.
“Vậy thì tốt quá!”. Ông Minh tạm yên tâm rồi, nhỡ may cánh tay bị tàn phế thì sẽ ảnh hưởng lớn đến cả đời Minh Nhật Lãng.
“Cánh tay bị thương phải giữ ổn định, không được động đậy. Nhất định không được va chạm nếu không thì không dễ giải quyết đâu”.
“Tôi hiểu, chúng tôi sẽ dặn cháu cẩn thận”.
Minh Nhật Lãng phải nằm viện, ông bà Minh ở lại phòng cùng con. Lâm
Nguyệt Loan đỏ hoe hai mắt định vào theo nhưng bà Minh căm giận lườm cô
một cái, cô đành phải dừng bước.
Ông Minh nhìn vợ rồi nhìn Lâm N