80s toys - Atari. I still have
Tình Yêu Bay Lượn

Tình Yêu Bay Lượn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322172

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

này mình sẽ không đưa ra những chủ ý

bậy nữa, Nhứ Tiệp, tha thứ cho mình.... ...."Tích Vĩ giả khóc xin tha

thứ.

"Cậu thay đổi, Tiểu Vĩ, cậu trước kia không bao giờ trêu chọc mình như vậy!" Nhứ Tiệp chống cằm lên án nói.

"Bởi vì cậu thật đáng yêu! Không tin cậu hỏi người khác, này! Phong Kỷ."

Tích Vĩ ngừng giả khóc, cao giọng hỏi người con trai cao lớn thanh tú,

"Cậu nói, Nhứ Tiệp có phải trở nên đáng yêu hay không? So với trước kia

kém rất nhiều, làm cho người khác nhịn không được muốn trêu đùa cậu ấy,

nói! Cậu có phải giúp đưa thư tình cho Nhứ Tiệp hay không? Là học đệ

nào? Có đẹp trai không?"

"Tiểu Vĩ.... ........." Xoay người ngăn

cản Tích Vĩ hồ đồ, không ngờ lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất

hiện làm đơ ngay tại chỗ, Nhứ Tiệp há hốc mồm trợn mắt nhìn người đàn

ông đứng trước cửa lớp.

Sao có thể.... .....

"Tiểu....

........Tiểu Vĩ.... ...... ...." Giọng nói Nhứ Tiệp không yên, đứng trên ghế run run tay lôi kéo Tích Vĩ một chút hình tượng cũng không có, cô

muốn ngồi xuống.

"Cậu.... .........Cậu nhìn phía trước.... ..."

"Cái gì.... ...... ....Á!" Mặt Tích Vĩ tái nhợt, ngồi nhanh xuống ghế.

Cô trộm dò xét người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, bắt đầu hối

hận tại sao mình nhiều lời như vậy, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Thật vui mừng khi thấy các bạn học hoạt bát như vậy." Người đàn ông nở nụ cười nói.

"Tôi là giáo viên mới." Người đàn ông chuyển hướng nhìn Nhứ Tiệp đang ngây

ngốc trên ghế, anh ý vị sâu xa cười, "Tôi họ Phùng, tên đầy đủ là Phùng

Tư Luật." "Mẹ ơi, sao anh ta lại ở chỗ này?" Giọng nói Tích Vĩ không yên, giọng nói run rẩy đè thấp vụng trộm hỏi Nhứ Tiệp.

Ánh mắt vừa rồi của anh ta nhìn qua rất lạnh, thiếu chút nữa đông chết cô!

"Mình.... .......Mình không biết." Nhứ Tiệp dụi mắt, cô không tin những gì mắt mình nhìn thấy.

Tư Luật! Tư Luật của cô sao? Sao anh lại tới đây? Không phải anh ở Mỹ sao?

Rất nhiều nghi tràn ngập trong đầu cô, mà Tư Luật đột nhiên xuất hiện làm

cô lâm vào ngốc trệ, hoàn toàn không có biện pháp tỉnh lại.

"Trong năm học cuối cùng của cấp ba, tôi sẽ là giáo viên đảm nhận bộ môn này,

tôi không thích nói quá nhiều, tôi cũng không muốn cái gì mà phát biểu

ngày đầu tiên tựu trường.... ....Đây là cuộc sống của các bạn! Suy nghĩ

của chính mình là quan trọng nhất, nếu có gì khó khăn, bất luận là trên

lớp hay đã đi làm, có thể tìm hỏi tôi, tôi có bằng kiến trúc sư, ở

phương diện bộ môn chuyên ngành, tôi sẽ hết sức giúp đỡ các bạn." Đẩy

đẩy kính mắt, anh tiếp tục nói, "Nếu không có việc gì, mọi người có thể

ra về nghỉ ngơi, chỉ là, trước khi ra về, tôi rất ngạc nhiên. Phong Kỷ

phụ trách phòng học, là em sao, nghe nói em chuyển thư tình, mà không

chỉ một lá, thật sự có việc như vậy?"

Trên gương mặt thanh tú của Phong Kỷ hiện lên chút khó hiểu, nhưng cậu vẫn mở miệng, "Vâng, thỉnh

thoảng......cái này thì phải hỏi Tô Tích Vĩ, cậu ấy là bạn tốt của Nhứ

Tiệp, rất nhiều người nịnh nọt cậu ấy, xin cậu ấy nói tốt vài câu, em

nghĩ cậu ấy chuyển thư tình nhiều gấp trăm lần so với em."

"Ah! Cậu ta hãm hại em, em nào có!" Tích Vĩ kháng nghị, cô bị nói xấu!

Kết quả, ánh mắt lạnh như băng của Tư Luật lần nữa phóng tới, để cho cô cảm giác như mình đang ở Bắc cực.

"À, hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi." Anh nở nụ cười, nụ cười này làm Tích Vĩ sợ hãi.

"Không điên cuồng không là thanh niên, trong năm học cuối cấp này mong các bạn trôi qua vui vẻ." Nói xong, anh xoay người bước đi.

Học sinh đã không đi thì anh đi trước.

Trên mặt các bạn học hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được đột nhiên người

giáo viên mới thay thế người giáo viên cũ hai năm, không khỏi tàn bạo

quá!

"Giáo viên này, sao lại như thế? Sao cùng người khác không giống nhau?"

Bắt đầu có người thảo luận ầm ỹ.

Nhứ Tiệp lắc lắc cái đầu, nhìn vẻ mặt không dám tin của Tích Vĩ, không cách nào kiềm chế được đứng dậy, dưới vẻ mặt kinh ngạc của các bạn học, chạy theo người đàn ông vừa rời khỏi.

Cô liều mạng chạy theo trên hành lang, không nhìn thấy ánh mắt của các bạn học nam, chạy thẳng tới phòng làm việc của anh.

"Tư Luật!" Nhứ Tiệp nhẹ giọng gọi. Cô không thể tin được tất cả là thật, Tư Luật ở ngay trước mặt cô.

Xoay người lại, anh lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc với cô, đưa tay về phía cô.

"Lại đây."

"Tư Luật.... ..." Xác định người trước mặt cô là người thật, Nhứ Tiệp kích động đến khóc.

Tư Luật thở dài, tiến lên cầm bàn tay nhỏ bé run rẩy của cô. "Có lời gì, đi vào trong rồi nói được không?"

Cô nhịn không cho nước mắt rơi, gật đầu, mặc anh kéo vào phòng làm việc riêng của anh.

Vừa bước vào, khóa cửa lại, Nhứ Tiệp kìm lòng không được lao vào trong ngực anh.

"Tư Luật......." Cô không ngừng kêu tên anh, gắt gao ôm thắt lưng của anh không ngừng rơi nước mắt.

"Nhứ Tiệp, đừng khóc." Tư Luật lại thở dài lần nữa, vuốt ve mái tóc màu nâu mềm mại của cô.

"Em cho là anh không thấy.... ...." Nhứ Tiệp khóc rất uất ức.

"Anh cần thời gian thu xếp công việc để đến Đài Loan, cho nên không thể liên lạc với em, với lại, anh muốn cho em một kinh hỉ, mới không cho Bác nó