Old school Easter eggs.
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325891

Bình chọn: 7.5.00/10/589 lượt.

t lần nữa xem! ! !"

"Ui da, bá đạo hết thuốc chữa!" Ngải Tuyết rủ thấp đầu, vô thức lấy tay xoay xoay chiếc nhẫn.

Mộ Dung Kiệt nghiêng đầu"Nói thầm cái gì đó?”

"Không có, không có mà!" Ngải Tuyết vội vàng cười ha hả, kéo cánh tay của anh tỏ vẻ thân mật lấy lòng.

Mộ Dung Kiệt thở dài một hơi, ngắt chiếc mũi cô"Em ở La Mã lâu như vậy, đến lúc nên trở về rồi!” Ngải Tuyết nghe anh nói muốn về nước, trong lòng liền hiện lên câu hỏi cho bản thân, cô lấy tư cách gì đi gặp ông cụ đây?

Mộ Dung Kiệt dường như nhìn thấu tâm tư của cô, lồng bàn tay nhỏ bé vào

bàn tay mình"Con mèo nhỏ, không phải em rất lợi hại sao? Sợ cái gì

chứ?Mà bên cạnh em còn có anh đây mà?”

Nhất thời trên mặt Ngải

Tuyết ửng hồng dù trong lòng rất sợ nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngạnh"Ai

nói em sợ, em mới không sợ!" Để chứng tỏ mình không nói láo còn cố ý

thẳng lưng ưỡn ngực lên!

Mộ Dung Kiệt cười châm biếm"Đúng, đúng rồi, bảo bối của anh là lợi hại nhất! Ha ha!”

***************

Trên trực thăng riêng của nhà Mộ Dung.

Ngải Tuyết vùi trong lòng Mộ Dung Kiệt ngủ say, thỉnh thoảng cười nhạt như

đang mơ giấc mơ rất đẹp, làm Mộ Dung Kiệt cũng cười theo, vốn là đợi đến nửa tháng, nhưng cơ thể Ngải Tuyết tốt hơn dự tính với lại vài hôm

trước nhận được cuộc gọi điện.

Nói ông cụ ở nhà đòi chết đòi

sống, mặc dù rất giận ông, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn ông như

thế! Lập tức phái trực thăng đến đón mình.

Trở lại nhà Mộ Dung,

ôm Ngải Tuyết vào cửa, các người hầu nhìn thấy Mộ Dung Kiệt, chính xác

hơn là nhìn thấy người phụ nữ trong ngực anh như thấy được vị cứu tinh.

Vốn cứ ngỡ hầu hạ thiếu gia là khó khăn nhất, nay mới phát hiện, không có

thiếu gia bên cạnh, hầu hạ ông cụ càng khó khăn hơn nhiều!

Ban

đầu thiếu gia mất đi Ngải tiểu thư, bọn họ cảm thấy mỗi ngày chỉ là một

màu tối! Hiện tại thiếu gia bỏ lại ông cụ thì mỗi ngày đối với bọn họ

chả khác gì ngày tận thế.Cả ngày đều phải sống trong nơm nớp lo sợ.

Vừa muốn cúi người chào hỏitheo lễ nghi, Mộ Dung Kiệt liền ra hiệu, các

người hầu hiểu tín hiệu đã ngậm miệng lại, trong đôi mắt mọi người đều

là sự xúc động lẫn nước mắt!

"Kiệt, cháu đã về?" Ông cụ trực tiếp từ trên lầu lao xuống, sáng nay nghe tin người hầu báo cáo cháu đức tôn của ông trở về, ông ngỡ như nghe tin vịt! Nhưng bây giờ được tận mắt

thấy thì…..

Tiếng nói của ông đã dọa Ngải Tuyết run cầm cập, tựa đầu trong ngực Mộ Dung Kiệt rút vào sâu mấy phần.

Mộ Dung Kiệt chỉ nhìn ông rồi cúi đầu nhìn con mèo nhỏ, khóe miệng cười lạnh, trực tiếp ôm cô lên phòng ngủ không nói tiếng nào!

Đặt cô trên giường rồi đắp chăn kín người, mới nhớ tới ánh mắt cợt nhã của ông cụ! Không nói gì lặng lẽ đi về phía thư phòng!

Ông cụ theo sát phía sau, Mộ Dung Kiệt kéo cái ghế, ý bảo ông ngồi xuống,

ông cụ vừa nhìn thấy Mộ Dung Kiệt liền thay đổi thái độ ngay lập tức,

cảm động tới rơi nước mắt, ông cứ tưởng rằng bảo bối của ông sẽ không để ý đến ông nữa!

"Kiệt " Ông không biết mở lời nào cho phải, đêm

đó Kiệt đã nghe toàn bộ chuyện ông gây ra, nếu nha đầu Ngải Tuyết kia

đối với Kiệt quan trọng như vậy, ông cũng không muốn ngăn cản nữa! Hơn

nữa, ông thật là sơ ý đã chọc giận đến điều tối kị của Kiệt thiếu chút

nữa nó bỏ mặt ông rồi!!!

Khi đó, ông chỉ muốn tìm đến cái chết cho xong. Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh, đôi môi bạc lạnh lùng nói"Cháu dẫn cô ấy trở về, ông không ý kiến chứ?”

Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ông

căng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫn

muốn tôn trọng ông cụ!

Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nên

sáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đương

nhiên là không có vấn đề!”

Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giương

mắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bức

rức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.

"Đi ngủ đi, nên làm gì chắc ông

cũng biết! Sau này đối xử tốt với cô ấy, mỗi ngày cháu đều thành kính

biết ơn ông! Đây là thẻ ông đưa cho Ngải Tuyết, tiền bên trong cô ấy

chưa dùng qua!"

Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cười nhạt, sắc mặt ông cụ nhất thời xấu hổ, trước việc làm của mình.

Có chút hối hận! Gật đầu một cái, đi về phòng của mình! Ai, chuyện tình

của bọn trẻ thời nay, lão giã như ông không thể quản nữa rồi!

Sáng sớm, Ngải Tuyết mở con mắt mông lung nhìn trên tường, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bịch một tiếng, đụng phải bức tường!

"Trời ơi!”

Mộ Dung Kiệt mới vừa chợp mắt nay bị tiếng la đó đánh thức, vừa đúng nhìn thấy cô ngã ngồi trên đất. Thật đáng thương!!!

Nhanh mang dép rời giường, đỡ cô dậy"Không có gì chứ, sao ngồi trên đất!" Gạt tay che trán của cô xuống"Bị gì vậy? Để anh xem cho!"

"Thiệt là đi kiểu gì mà té vậy? Sưng đỏ rồi!" Mộ Dung Kiệt lấy tay vuốt trán cho cô"Anh đi lấy nước đá!"

Ngải Tuyết vốn rất buồn ngủ mơ màng đi nay tỉnh táo quan sát bài trí bốn phía mới thấy khác "Ơ, đây là nơi nào?"

"Đây" Mộ Dung Kiệt lấy cục đá đắp lên trán cô"May cho em chỉ đụng vào tường."

"Trời ơi, nhẹ một chút! Đây là đâu? Tối hôm qua em không có ngủ ở đây!" Ngải

Tuyết bậm môi trợn mắt, trên đ