
ải Tuyết phản bác lại, bảo bảo của cô, tuyệt đối không thể cho người khác khi dễ nha.
Mộ Dung Kiệt cười híp mắt"Em nghỉ xem ai dám khi dễ bảo bảo của chúng ta?"
Ngải Tuyết nghẹo cổ suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, cười Hàaa...!!
------- "Bảo bối. . . . . ." Mộ Dung Kiệt nỉ non nói, một tay không tự chủ luồng vào giữa hai chân Ngải Tuyết tìm kiếm nơi thâm sâu.
Ngải Tuyết sợ tới mức vội vàng khép hai chân lại.
Nhưng không ngờ, lại kẹp cả bàn tay của Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt cười xấu xa"Bảo bối thì ra em khát vọng đến thế!" .
Ngải Tuyết lúng túng, vội vàng thả lỏng ra!
Mộ Dung Kiệt nhân cơ hội thăm dò vào bên trong, khóe miệng nhếch lên cười tà mị!
"Kiệt, anh. . . . . ." Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt tươi cười như không có chuyện gì.
Mới phát hiện, cô đã trúng kế của anh a!
Nhất thời tức giận không thôi!
Có gì khác biệt sao, cô nên sớm phát hiện, người đàn ông này quá phúc hắc a.
"Em, em tắm xong rồi!"Ngải Tuyết đẩy anh ra muốn chạy thật nhanh.
Cùng anh ở chung một chỗ, thật sự rất nguy hiểm.
Mộ Dung Kiệt đời nào để cô chạy thoát,
Bắt được cô, đem cô gắt gao ấn mạnh vào tường!
Gấp gáp tham lam hôn lấy cô.
Vì cô mang thai, anh cũng bị cấm dục theo!
Đôi tay tùy ý điên cuồng chạy loạn trên thân thể Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết sợ hãi mở to hai mắt nhìn anh, con mẹ nó Mộ Dung Kiệt!
Xong rồi, người đàn ông này muốn ăn sạch cô, tối nay có thể ngủ yên được sao?
"Kiệt. . . . . ." Ngải Tuyết thở hổn hển!
"Ừ. . . . . ." Mộ Dung Kiệt dịu dàng nhìn cô, trong mắt đều ánh lên dục vọng ham muốn.
Ôm cô đến bên giường.
"Một lần, chỉ một lần thôi được không" Ngải Tuyết cố gắng thương lượng cùng anh.
Mộ Dung Kiệt lạnh lùng nhìn cô một cái.
"Không được!" Giọng điệu không cho cô cự tuyệt!
Ngải Tuyết dở khóc dở cười, rũ hàng lông mi dài xuống, trong đầu lóe lên suy nghĩ.
"Anh quên rồi sao? Bác sĩ nói, không thể vận động quá mạnh!" .
"Bảo bối, anh không bảo em vận động chỉ cần anh làm là được!"Anh làm sao để cô mệt mỏi được.
Ngải Tuyết im lặng, nháy nháy mắt.
"Anh làm đau đến Bảo Bảo đấy!"Uất ức nhìn anh.
"Bác sĩ nói, chỉ cần nhẹ nhàng một chút sẽ không có việc gì!"Anh đã hỏi rồi.
Ngải Tuyết cắn môi, tức giận lườm anh một cái, loại chuyện như vậy anh cũng đi hỏi!
Mộ Dung Kiệt nhanh chóng đem vật cứng rắn xâm nhập vào cơ thể của cô.
Ngải Tuyết vì đau nên nhăn nhó, khó chịu.
"Nhẹ, nhẹ một chút a, đau. . . . . ."
"Để cho em đau như vậy, về sau mới không cho cự tuyệt anh yêu thương em!"
Nói thì nói như vậy, nhưng động tác dịu dàng đi không ít,
Ngải Tuyết bất đắc dĩ không biết nên cười hay khóc trước lời anh nói, coi như cùng anh phối hợp biến tấu nhẹ nhàng.
Đem bàn tay bé nhỏ ra, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên lưng anh.
Chọc cho toàn thân Mộ Dung Kiệt vì nhột mà run rẩy, không ngừng đẩy nhanh biến tấu cùng cô!
Đôi mắt đầy quyến rũ gợn sóng trong hạnh phúc dục vọng. Thời gian thoáng một cái lại hết một tháng.
Hôm nay, Mộ Dung Kiệt vừa nhận điện thoại liền vội vàng chạy đi.
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan và Lam Tịch Ảnh trong phòng khách trò chuyện không ngừng.
Rất muốn hòa nhậpvới bọn họ, nhưng vì bụng đã lớn, không thể làm gì khác hơn ngồi một bên hâm mộ.
"Chị dâu, chúng ta ra vườn ăn thịt nướng nha?" Trên mặt Tử Hiên lúc nào cũng mang nụ cười bất cần đời.
Ngải Tuyết nhìn anh, thật ra thì những ngày qua sống cùng nhau mới phát hiện không chán ghét gì anh như lời nói lúc trước.
Chủ yếu là trong thời gian này Ngải Tuyết tìm Thủy Nhan nói chuyện.
Thủy Nhan nói, đối với anh có chút cảm tình, cũng không đến nỗi phải gọi là tình yêu.
Mà Lam Tịch Ảnh vẫn ngày ngày bên cạnh vui đùa cùng Tử Hiên.
Cũng không bị Tử Hiên đá đi vì quá một tuần lễ.
"Đúng vậy, Tiểu Tuyết, nghe nói ăn thịt nướng rất ngon!" Thủy Nhan vội vàng xông tới trước mặt cô nói.
Ngải Tuyết vừa nghe Thủy Nhan nói ngon, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nha đầu này hễ là thức ăn ngon, nhất định phải ăn cho được.
Lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
"Vậy còn chờ gì?Đi thôi!"
Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan sợ tới mức vội vàng mỗi người một bên đỡ cô.
"Ôi trời, chị dâu, chị có thể đi đứng nhẹ nhàng một chút được không, chúng tôi bị chị hù chết đấy!" Lam Tịch Ảnh kinh hãi vỗ ngực một cái.
"Đúng vậy, nếu cậu không cẩn thận xảy ra chuyện gì, đừng nói ăn thịt nướng, chỉ sợ ông xã của cậu sẽ đem chúng tôi đi nướng trước đấy!" Thủy Nhan cũng nơm nớp lơ sợ nói theo.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Hai cô gái này, so với Mộ Dung Kiệt chả khác bao nhiêu, suốt ngày cứ khẩn trương, lo lắng quá mức.
Một nơi khác, Mộ Dung Kiệt trực tiếp lái xe đến trụ sở chính của Long Hổ bang.
Tử Mặc thấy đại ca đi tới, vội đứng lên cuối đầu chào.
Hai tay cung kính để phía trước đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt.
"Hải bang gần đây có động tĩnh gì?" Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt hỏi.
“Hải bang đang mở rộng thế lực của mình, đã có vài tiểu bang tình nguyện đi theo hắn.
Hiện đang trải rộng ở phía Bắc, sắp tới chuẩn bị phát triển về phía Nam.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy chúng không cách nào so tài với ta được.”Tử Mặc nói.
"Trương Thiên huấn luyện năm tră